Anh bế cô đi xuống nhà, đặt cô ngồi ở một phiến đá nhỏ.
Cô ngồi im lặng như thế, đôi mắt khẽ nhíu lại một chút.
“Mệt sao em”.
“Dạ”.
Cô như không xương, toàn bộ dựa vào anh.
Thật ra cô có chút không nhìn thấy xung quanh, mọi thứ như bị nhoè đi tất cả.
“Vào nhà thôi nào.” Minh Hoàng Lễ sợ cô bị lạnh, nên vội bế đi vào nhà.
Lúc này mọi thứ xung quanh cô đột nhiên tối đen lại, nhưng cô sợ anh sẽ lo lắng nên không lên tiếng.
Chỉ dựa theo cảm xúc mà nói.
Hoàn toàn làm như không có gì im lặng che giấu đi cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Cô…rất sợ sẽ không nhìn thấy anh nữa, rất sợ… bất giác cô nắm lấy áo anh hơi siết lại một chút.
Hơi ấm quen thuộc này khiến cô rất yên tâm, yên tâm rất nhiều.
“Em muốn ăn gì không em”.
Minh Hoàng Lễ đắp chăn cho cô xong, anh hỏi.
“Không…muốn ngủ với anh thôi”.
"Được ".
Minh Hoàng Lễ không chút do dự, lên giường ôm cô vào lòng mình.
“Ngủ đi bé con”.
“Dạ”.
Cô hôn lên má anh một cái rồi rúc vào ngực anh mà ngủ.
Anh cười mãn nguyện.
- ----------
Trải qua hơn ba ngày tìm tung tích của Tuyết Thiềm Thừ.
Thanh Giao tìm được Tuyết Thiềm Thừ ở trong một hang động của một khu rừng rậm nhiệt đới, trên người của Thanh Giao cùng với một số thuộc hạ đã bị thương và dưới chân anh ta là xác của một bầy rắn độc đủ loại màu sắc, có con toàn thân màu vàng, màu đỏ, có con hai ba sọc xanh vàng, thậm chí có cả bảy sắc cầu vồng.
Tuyết Thiềm Thừ toàn thân nó màu vàng sáng óng ánh.
Khi gặp người lạ lại gần nó phình to lên, làm đám người Thanh Giao dừng bước chân lại.
Thấy đám người dừng lại thì nó tự giác thu lại sự hung dữ của mình.
Biến thành một con cóc nhỏ bé.
Thanh Giao bắt được nó, cho vào trong một giỏ nhỏ rồi rời đi.
“Cảm ơn mày đã cứu mạng của phu nhân nhà tao”.
Thanh Giao thì thầm với cái giỏ nhỏ chứa Tuyết Thiềm Thừ.
Cùng lúc đó Thanh Phong ở Singapore tìm được tin của Vũ Dao nên đã dẫn cô ta về.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Mộ Thiên Thiên đi cùng với một người đàn ông khác vô cùng thân mật.
Cô ta cũng không hề nhìn lấy Thanh Phong một chút nào, cứ xem anh như là một người xa lạ mà thôi.
Họ cứ thế lướt qua nhau.
Thanh Phong hơi dừng lại và quay đầu nhìn cô ta.
Nhưng lại nhìn thấy cảnh Mộ Thiên Thiên mỉm cười ngọt ngào với người đàn ông đó.
Bất giác Thanh Phong siết chặt bàn tay mình lại.
Mới hôm trước còn hôn mình, bây giờ lại ở nơi này thân mật thân thiết với người khác!
“Phong chủ”.
Một thuộc hạ gọi anh.
Nhưng Thanh Phong lại không trả lời, anh ta lại gọi thêm một lần nữa.
“Đi thôi”.
Thanh Phong lấy lại bình tĩnh rồi rời đi.
Trong lòng đầy sự bức bối và khó chịu không thể nói được.
Mộ Thiên Thiên cố tình đến đây tìm anh ta, nhưng lại không có phản ứng gì! Thiên Thiên tức vô cùng chỉ muốn nhào đến cắn Thanh Phong cho bỏ tức.
Nhưng nghĩ lại đành thôi!
Nếu đã không có gì gì cả thì thôi! Cô ta sẽ từ bỏ!
Cái đồ tồi mà! Uổng công cho mình một lòng như vậy.
“Cậu sao vậy”.
Người con trai nói.
“Không sao! Chỉ là hơi mệt một chút”.
Thiên Thiên nói.
“Vậy chúng ta về thôi, Loan Hân đang đợi chúng ta”.
“Được”.
- --------------
Biết được Thanh Giao đã tìm được Tuyết Thiềm Thừ về, Thanh Nguyệt vội vàng nghiên cứu thuốc.
Nhưng bắt buộc phải để phu nhân ở lại một nơi đầy sự lạnh lẽo và phải ở một nơi đầy núi cao.
Thời gian này đang có tuyết rơi, cho nên rất dễ tìm được.
Họ di chuyển đến một ngọn núi thuộc phận sự của Nhất Thiên, đây chính là nơi trước đây tìm được Bích huyết chân tình thất diệp hoa nở.
“Lão đại”.
Thanh Nguyệt bước đến gọi anh.
“Thật ra…”.
“Sao vậy”.
“Ừm thật ra…”.
Thanh Nguyệt nói nhỏ vào tai của lão đại.
“…”.
Minh Hoàng Lễ sững sờ.
Nhìn Thanh Nguyệt, cô ấy hơi gượng cười gãi đầu.
“Toàn bộ khu vực ngoài rừng cây không được ai phép đến, càng không được nhìn lén.
Lập tức rời đi, nếu có vấn đề gì thì tìm đến Thanh Nguyệt”.
Minh Hoàng Lễ nói.
“Rõ”.
Các thuộc hạ tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo.
Các thuộc hạ liền rời đi.
“Lão đại, phu nhân phải đắp thuốc, chính là đắp toàn bộ các vị thuốc mà em điều chế, nhưng bắt buộc phải ngăm mình trong làn tuyết lạnh”.
Đó chính là những gì Thanh Nguyệt nói với anh.
Thanh Nguyệt đi chuẩn bị các loại thuốc của mình.
Minh Hoàng Lễ bế cô ra ngoài hiên nhà.
Anh cởi áo của cô ra.
“Có phải…em không nhìn thấy nữa đúng không ạ”.
Cô hỏi anh.
Trước mặt cô chính là một bóng tối.
Ngay cả được anh bế nhưng cô vẫn không thấy anh.
“Sẽ thấy được thôi bé con”.
Minh Hoàng Lễ đặt cô nằm xuống nền tuyết.
“Chỉ là tạm thời mà thôi.
Đừng sợ anh sẽ ở đây với em”.
“Thật sao…”.
Cô nở một nụ cười nhạt.
“Anh chưa từng lừa dối em cả”.
Anh cởi áo lót của cô ra.
Thanh Nguyệt đắp thuốc lên người của cô.
“Phu nhân đừng sợ, sau khi đắp thuốc xong người sẽ không sao cả”.
“Ừm”.
Cô nắm lấy tay anh.
“Thật ra em không hề sợ một chút nào cả, vì bên em có anh”.
“Đúng vậy”.
Minh Hoàng Lễ hôn lên môi cô.
“Em cố chịu đựng một chút nhé”.
“Vâng”.
“Chỉ khi phu nhân ra mồ hôi, khu vực tuyết xung quanh người ngã màu đen đi thì sẽ không sao ạ”.
Thanh Nguyệt xoa nhẹ thuốc lên người cô.
“Một khi thuốc có tác dụng thì người sẽ đau toàn thân, tuyệt đối lão đại không được động vào phu nhân, vì khi vậy sẽ khiến phu nhân đau thêm mà thôi”.
"Bởi vì hai người đã thân mật với nhau, cho nên khi phu nhân đắp thuốc lão đại mà động vào thì sẽ không có tác dụng đâu ạ, lão đại ".
Thanh Nguyệt nhìn anh.
“Dù muốn hay không? Chịu được hay không? Chỉ cần lão đại động vào phu nhân khi chưa đắp thuốc xong thì xem như phu nhân ngày chết không còn xa nữa”.
Mặc dù không muốn, nhưng Minh Hoàng Lễ đành phải gật đầu.
“Được”.
Cô hít thở nhẹ.
“Anh đừng nhìn em”.
Cô hiện tại đang xấu xí, sợ anh sẽ sợ hãi.
“Anh còn muốn đợi em khỏi bệnh chúng ta sẽ sinh con nữa.
Anh không sợ em xấu xí, chỉ sợ em rời bỏ anh”.
Minh Hoàng Lễ nói.
Hừm! Tuyết Thanh nhìn anh thầm mắng vô liêm sỉ!
Thanh Nguyệt đắp thuốc toàn bộ lên người cô xong thì xoa hai bàn tay mình.
Lạnh chết đi được!
Nhưng phu nhân lại không thấy gì lạnh cả, ngay cả lão đại ở bên cạnh cũng không hề lạnh.
Đúng là tình yêu mà!!!
Thanh Nguyệt đắp thuốc xong rồi vọt lẹ.
Chà chà!! Lạnh quá đi thôi.
Hết chịu nổi rồi!
Minh Hoàng Lễ ngồi ở bên canh cô.
“Anh …vào trong đi ạ, lạnh lắm anh”.
“Không lạnh.
Anh ở bên em chịu lạnh cùng em”.
Minh Hoàng Lễ cười.
Năm phút…hai mươi phút…một giờ đồng hồ trôi qua, cô nằm dưới nền tuyết lạnh đó nhưng lại không thấy gì cả?
Minh Hoàng Lễ lo lắng đến đổ mồ hôi hột, hột nào hột nấy to đùng.
Rơi xuống cánh tay của anh!!
Anh vốn còn sợ thuốc này sai, nên mới không có tác dụng! Vốn muốn định mắng chửi Thanh Nguyệt một trận nhưng bất giác cô lại nắm chặt tuyết lại.
“Á…”.
Cô lăn một vòng.
“Bé con”.
Minh Hoàng Lễ bước đến, quên đi cả lời căn dặn của Thanh Nguyệt, anh vươn tay ôm cô vào lòng mình.
Nhưng khi mới vừa vươn ra thì Thanh Nguyệt đã hét lên.
“Không được động vào phu nhân”.
Minh Hoàng Lễ liền rụt tay mình lại.
“Á…”.
Cô cuộn cả người mình lại.
Hai mắt cũng đỏ lên, sau đó lại ngã xuống lăn đi lăn lại dưới nền tuyết!
“Aaaa”.
“Đau quá…á”.
Tiếng hét của cô vang lên cả một khu vực, các thuộc hạ liền kinh sợ.
Nhưng nhớ lại lời căn dặn của lão đại họ không được nhìn vào trong vườn đó.
“Đau quá… em đau”.
Cô chỉ biết hét lên kêu đau mà thôi.
“Bé con…”.
“Áaaaa”.
“Anh không được chạm vào phu nhân đâu”.
Thanh Nguyệt kéo anh lại.
“Anh đừng quên những lời em nói ban đầu”.
Thanh Nguyệt tức muốn chết được, làm lão đại gì mà lỳ như trâu!
Bực chết được chứ! Hên là ra kịp chứ không là xong rồi!
Cô có cảm giác như có hàng vạn mũi dao đang thay nhau xẻ thịt cô vậy đó.
Từng nhát, từng nhát thay nhau tiến tới.
Đầu cô như có những tiếng búa, đang dùng sức mà gõ vào đầu.
Vì không muốn cho Minh Hoàng Lễ đau lòng, cô phải cắn răng lại chịu đựng cơn đau này.
Môi bị cô cắn đến bật máu.
Minh Hoàng Lễ thấy nền tuyết trắng, lại xuất hiện vài giọt máu đỏ.
Anh thấy rõ vết cào trên người mình, khi cô cảm thấy ngứa ngáy đến khó chịu.
Không phải cô chưa tình chịu đựng cơn đau đớn này, nhưng nó không nhằm nhò gì với sự đau đớn trước đây mà cô phải chịu đựng.
Cơn đau này như muốn lấy đi sinh mệnh của cô!
Cả người của cô run lên bần bật, không phải vì tức giận hay khó chịu mà chính là sự đau đớn không thể tả được.
Hay có thể nói như có hàng vạn mũi tên được bắn vào người cùng một lúc, hay nói những mũi kim được đâm sâu vào trong người cùng một lúc..