Về lại quê hương yêu dấu của mình, người đầu tiên tôi gặp là con Happy.
Bến xe cách chỗ nó không xa, tôi chỉ cần đi bộ khoảng năm phút là tới, và vẫn như mọi khi, tôi lại được nó chào đón bằng hai tiếng sủa "gâu gâu".
Tôi đặt chiếc ba lô xuống, ngồi lên bậc thềm và dựa vào chiếc cửa sắt.
Đã nhiều ngày không có ai tắm cho nó, bộ lông của nó có chút thô ráp và bắt đầu có mùi.
Tôi quẳng cho nó một miếng bánh ngọt còn sót lại trong túi, nó ăn ngon lành, rồi lại ngước đôi mắt như nai tơ lên nhìn tôi để xin xỏ.
- Hết rồi, muốn ăn nữa thì về nhà tao.
Nó kêu "ư ử" trong miệng rồi chúi cái mõm xuống đất, sau đó thì nằm dài ra, nhướng đôi mắt nhìn tôi.
- Hết mùa hè này, - Tôi xoa xoa trên đầu nó - Tao sẽ không đến đây trong thời gian dài, và sẽ tốt hơn nếu mày về nhà tao.
Gần nhà tao có thằng chó đực cũng dễ thương lắm, biết đâu mày sẽ thích nó.
Tao đi lâu lắm đó, mày ở đây không ai tắm cho đâu.
Mới mấy ngày mà mày đã bốc mùi như thế này rồi, huống chi mấy tháng.
Đi không? Hay để tao ẵm đi?
Tôi cảm thấy lo lắng khi để con Happy ở lại đây một mình.
Tôi đã từng bỏ rơi nó một lần rồi, và không muốn lặp lại điều đó lần nữa.
Tôi kéo nó lại gần mình và định bế nó lên.
Nhưng dường như hiểu được tôi định làm gì, nó không còn ngoan ngoãn như mọi khi và bắt đầu vùng vẫy, nhảy ra khỏi người tôi.
Nó sủa dài một hơi và nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn nói rằng nó chỉ coi tôi là một người bạn, còn nơi đây mới là gia đình của nó.
Tôi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt như đám lửa màu xanh ấy.
Nó tiến tới, dụi cái mõm vào tay tôi, sau đó lại leo lên bậc thềm của nó rồi nằm dài xuống nền đất lạnh lẽo.
- Tao sẽ nhớ mày lắm.
- Tôi đứng dậy, nhìn con Happy thêm một lần nữa rồi bước đi.
Phía sau tôi là tiếng sủa thân thuộc vọng lại.
Tôi cảm thấy thoải mái khi lại được nhìn ngắm những con đường ở Nha Trang, và tôi muốn tận hưởng điều đó lâu hơn một chút.
Tôi quyết định đi lang thang một chút trước khi về nhà.
Tôi đi qua cái vòng xoay ở trung tâm thành phố, nó không quá đông đúc, và một quán cà phê tại đó là nơi lý tưởng để nhiều người tìm đến.
Mùi hương cà phê nồng đậm trôi vào mũi khiến cơn mệt mỏi của tôi vơi đi phần nào.
Tôi nhìn về phía đỉnh của Nhà Thờ Đá ở bên kia đường, trên một con dốc cao, chiếc đồng hồ ở đó vừa điểm tám giờ tối.
Tôi đi qua một cửa hàng hoa và chậm rãi thưởng thức vẻ đẹp của nơi ấy.
Tôi nghe thấy mùi thơm của bánh kem trong không khí, nhìn thấy những chiếc váy cưới lộng lẫy, vị chua của nem nướng ẩn núp giữa những làn khói, và rất nhiều, rất nhiều thứ khác trên mỗi bước chân của mình.
Tôi chưa bao giờ yêu quý nơi mình sinh ra đến vậy.
Phải chăng vì trước giờ tôi vẫn luôn ở đây, vì mảnh đất này quá thân thuộc, nên đôi lúc tôi quên đi rằng nó có rất nhiều ý nghĩa đối với mình? Tôi nghĩ đến ba mẹ, tôi muốn ôm lấy họ ngay khi bước đến trước bục cửa ngôi nhà thân yêu ấy.
Nhưng điều đó chỉ tồn tại trong suy nghĩ, tôi chào mọi người bằng một nụ cười rồi lên gác thay đồ, sau đó tắm rửa và ăn cơm.
Ngồi vào bàn học, tôi mở chiếc hộp màu hồng ra và đọc lại bức thư cuối cùng ấy.
Những bài thơ mà tôi từng giữ rất kỹ, và cả cuốn vở tôi dùng để làm thơ nữa, cũng được bỏ vào trong đó.
Tôi lấy tất cả ra, vuốt ve trên những con chữ xinh đẹp và nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Tôi lật lại những bài thơ của mình, những bài thơ mà tôi vẫn chưa gửi đi, và đọc lướt qua chúng.
Nhìn cuốn vở vẫn còn hơn một nửa, tôi lật đến trang cuối cùng và bắt đầu viết, cho đến tận nửa đêm.
Sáng hôm sau, tôi đạp xe ra khỏi nhà từ rất sớm.
Tôi chạy theo bờ biển, băng qua cây cầu Trần Phú, và cứ thế đi rất xa, rất xa.
Tôi dừng lại vài lần để hỏi đường rồi lại tiếp tục chạy đi.
Và khi nhìn bóng mặt trời khoảng chín giờ sáng, tôi cũng đến nơi.
Đi bộ vào khu nghĩa trang cho đến khi gặp một cây bồ đề lớn, tôi lướt qua năm hàng bia mộ nữa rồi rẽ trái, sau đó dừng lại ở tấm bia thứ tư.
Tôi ngồi xuống, thắp một nén nhang, chạm nhẹ vào gương mặt đang tươi cười nhìn mình.
Bờ môi ấy đã không còn mềm mại và ấm áp như ngày nào nữa rồi, tất cả đều cứng ngắc và lạnh lẽo.
Khi nén nhang đã cháy được một nửa, tôi mở chiếc hộp, luyến tiếc nhìn những trang giấy đang run lên trong gió.
Và tôi bắt đầu đốt, từng trang, từng trang giấy một.
truyện kiếm hiệp hay
Những bài thơ anh chưa gửi đến em
Anh vẫn lưu trong những trang nhật ký
Những trang thơ nhàu nát và cũ kỹ
Nét chữ đã phai theo dấu thời gian.
Những bài thơ anh chưa gửi đến em
Đêm từng đêm anh đọc trong nỗi nhớ
Kỷ niệm xưa ùa về rồi tan vỡ
Chỉ còn anh ở lại với mình anh.
Màn sương trắng buông xuống thật mong manh
Những ngọn đèn cũng pha màu tím ngắt
Gió nhẹ nhàng làm cay nồng khóe mắt
Giọt lệ tràn thấm ướt đôi hàng mi.
Trái tim buồn ôm mãi mối tình si
Lòng đớn đau thương hoài một hình bóng
Đến rồi đi, chỉ như trong giấc mộng
Vỡ tan tành khi nắng tắt màn đêm.
Những bài thơ anh chưa gửi đến em
Là tất cả những gì còn ở lại
Em đã buông tay anh đi xa mãi
Mang hạnh phúc về với chốn bình yên.
Một ngọn cỏ xanh tươi mọc bên cạnh tấm bia đá.
Tôi nhìn nó, rồi lại nhìn khung cảnh tràn ngập trong màu sắc đơn điệu của tro tàn quanh mình.
Những đầu thuốc lá bị bẻ gãy, những chiếc túi ni lông, một hộp bánh vỡ nát..
Tôi ngắt một chóp lá, vò nát giữa hai ngón tay rồi đưa lên mũi.
Dù chỉ là một ngọn cỏ, nhưng nó vẫn có mùi hương riêng của mình.
Nó đã đem đến cho nơi đây một chút sức sống và sắc màu.
Tôi biết một ngày nào đó nó sẽ chết, nhưng hôm nay, nó sẽ sống.
Nhìn gương mặt ấy lần cuối và nở một nụ cười, tôi đứng dậy, rời khỏi khu nghĩa trang.
Giữa tháng Tám, tôi nhận được thông báo nhập học và có hai tuần để chuẩn bị hồ sơ.
Mọi thứ cũng đơn giản và tôi không mất nhiều thời gian cho việc đó.
Những ngày còn lại, tôi dành thời gian cho gia đình, trò chuyện với người bạn bốn chân và suy nghĩ về chân trời mà mình sắp đến.
Một nơi đầy cám dỗ, bởi nhiều người ở đây đã đi đến đó và không còn muốn quay trở lại.
Tôi vẫn chưa nhìn rõ toàn bộ nơi ấy, và không biết rằng mình có thể tránh thoát được sự cám dỗ của nó hay không.
Nó như đại dương bao la, còn tôi thì chỉ là một con thuyền bé nhỏ.
Tôi vẫn sẽ lao về chân trời xa xăm ấy theo tiếng gọi của nó, nhưng sẽ quay trở lại và mục nát ở nơi đây.
Nhiều thứ đã mất đi khiến cho chiếc mỏ neo của tôi có phần lỏng lẻo, nhưng tôi sẽ cố gắng để không bị những con sóng cuốn trôi đi quá xa.
Buổi sáng trước khi rời đi, tôi ra biển để nhìn ngắm ánh bình minh lần cuối.
Tôi đã không nhìn ngắm mặt biển ấy suốt mùa hè, và bỗng nhiên tôi thấy nhớ nó.
Tôi thức dậy vào bốn giờ rưỡi sáng, khi chiếc đồng hồ báo thức réo lên âm thanh "tíc tíc" chói tai.
Tôi với tay lấy nó, định tắt đi rồi ngủ tiếp.
Lâu rồi không dậy sớm nên tôi có chút mệt mỏi, nhưng có vẻ như ý chí của tôi đã chiến thắng.
Lồm cồm bò dậy, tôi rũ bỏ chiếc chăn ấm áp, vươn vai duỗi cái lưng thật dài, tạo ra những tiếng kêu răng rắc.
Cuộn màn lên và chui ra khỏi cái ổ của mình, tôi cố bước thật nhẹ nhàng để tránh làm mọi người thức giấc.
Nhưng khi ngang qua nhà bếp, mẹ tôi đã ngồi ở đó ăn sáng và chuẩn bị đi chợ.
- Làm gì dậy sớm vậy? - Bà hỏi khi trông thấy tôi.
- Dạ đi biển.
- Tôi cười hì hì nói, với tay lấy đôi giày rồi nhón chân chạy ra khỏi nhà.
Ra khỏi con xóm nhỏ, tôi bước đi dưới những ngọn đèn đường leo lét, hòa chiếc bóng của mình vào bóng của những ngọn cây.
Chạy ngang qua tiệm sắt Đông, tôi nhớ lại hình ảnh cây xoài tốt tươi và những tháng ngày hái trộm của mình.
Tôi đi tiếp và cố gắng không nhìn vào ngôi nhà lớn màu xanh bên đường, nhưng vẫn dừng lại và nhìn vào nó thật lâu.
Tôi quay đi, rồi lại tiếp tục chạy.
Tôi chạy qua những ngã tư quen thuộc, nhìn những cột đèn xanh đèn đỏ đang chớp chớp những ánh đèn vàng.
Tôi băng qua đường Trần Phú, dõi mắt về phía cuối quảng trường rộng lớn.
"Đài Liệt Sĩ" đã bị dời đi, và bọn họ đang xây một cái gì đó mới mẻ hơn cho thành phố này.
Họ gọi đó là "biểu tượng", nhưng trong mắt những người đã quen với hình ảnh của ngọn tháp sừng sững giữa trời, cái "biểu tượng" mới ấy chẳng khác gì một đống tạp nham.
Tôi chợt hiểu ra rằng, có những thứ không thể bị thay đổi, nhưng nó vẫn bị thay đổi bởi sự khắc nghiệt của cuộc sống này.
Tôi ngồi trên những bậc thang, tháo giày ra rồi thả đôi chân trần của mình xuống làn cát mát lạnh.
Tìm một chỗ trống và ngồi xuống, tôi duỗi đôi chân của mình ra rồi lăn chúng trên nền cát.
Hôm nay có vẻ nhiều mây, chân trời tối đen như mực, chẳng thể nhìn rõ được đâu là biển, đâu là trời.
Mặt biển phẳng lặng, và chỉ khi những con sóng đã đến gần bờ, dưới ánh sáng từ những ngọn đèn trên quảng trường, mới có thể nhìn thấy được.
Sóng cuộn mình như con trăn khổng lồ màu xanh rêu đang lăn dần về phía bờ cát, rồi vỡ tan ra thành vô vàn bọt nước trắng xóa.
Tiếng sóng biển như tiếng hát của đại dương từ quá khứ vọng lại, không bao giờ ngừng nghỉ.
Tôi lặng nghe tiếng sóng và nhìn về phía nơi chân trời xa xăm ấy.
Mây đen mỗi lúc một nhiều và che kín tất cả, vầng dương không thể xuất hiện theo cách đẹp đẽ nhất giống như tôi mong đợi.
Nhưng tôi cũng không thất vọng, bởi tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận việc này.
Tôi khẽ cười vì sự cố chấp của mình, và cũng cười với mặt biển trước mắt.
Tôi biết rằng một ngày nào đó, bầu trời và mặt biển sẽ lại gặp nhau, tại một nơi chân trời rực rỡ ánh bình minh.
Tôi đứng dậy, phủi xuống những hạt cát dính trên người mình và hít thở hương thơm của biển lần cuối.
Nhưng khi tôi vừa quay lưng lại với những con sóng, một nụ cười cùng ánh mắt thân quen khiến đôi chân của tôi không thể tiến bước.
Cơn gió đầu thu lướt ngang qua, vén mái tóc đang phủ xuống chân mày sang một bên, để lộ ra vầng trán vẫn luôn bị che khuất.
Những tia nắng trốn thoát khỏi tầng mây, soi cho tôi nhìn rõ hơn vào gương mặt ấy.
Tôi nắm chặt bàn tay mình, trong đôi mắt hiện lên hình ảnh của một vết sẹo, và một chùm hoa khế đã héo khô.
- Hết -.