Hoa Viên Phương Bắc


Đang chìm trong giấc ngủ ngon, ta đã nghe thấy tiếng chim hót, nhưng tiếng hót đó rất chói tai, chắc chắn là tiếng của con chim khướu chết tiệt kia, sáng nào nó cũng tới đậu ở cái cây trước sân, lúc nó cất tiếng luôn làm ta bực mình thức giấc.
"Cẩn Y sao không mau đuổi nó đi chứ?".

Ta nhíu mày tức giận, miệng làu bàu.
Khi mở mắt ra, ta vừa choàng ngồi dậy, vô cùng ngạc nhiên nhìn thấy trước mặt là phụ thân và mẫu thân.
"Tẫn Linh, Tẫn Linh tỉnh rồi!"
"Mau gọi đại phu sang chẩn mạch cho Tiểu thư!"
"Vâng ạ!"
Ta chưa kịp hiểu gì cả, một đám đại phu đã ba chân bốn cẳng chạy ào vào phòng, mẫu thân kéo tay áo, kê tay ta lên một cái gối nhỏ, bọn họ bắt mạch xong thì cùng lui ra ngoài với phụ thân.
"Tẫn Linh, con tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe."
Mẫu thân nói xong thì vội vã rời đi, bảo là xuống nhà bếp mang cháo nóng cho ta lót dạ, theo sau gót như cũ vẫn là Lũy quản gia.
Ta thấy đầu hơi ê ẩm, vỗ vỗ mấy cái và ngồi tựa vào đầu giường, đưa mắt nhìn quanh phòng mà không thấy Cẩn Y đâu, liền hỏi một nô tỳ đang đứng.
"Cẩn Y đâu?"
"Bẩm Tiểu thư, Cẩn Y tỷ tỷ...!Cẩn Y tỷ đang bị phạt quỳ ở ngoài!"
Ta đứng dậy, nô tỳ đứng ở đầu giường liền bước nhanh tới muốn ngăn cản.
"Tiểu thư, người vừa mới khỏi bệnh, không nên ra ngoài gió!"
"Bệnh cái gì, buông ta ra!"
"Tiểu thư...!"

"Tiểu thư người cẩn thận!"
Trong lúc ta cố đẩy hai nô tỳ đang cản ta lại, phụ thân từ bên ngoài mở cửa bước vào.
"Tẫn Linh, con làm gì vậy?"
"Phụ thân..."
"Có chuyện gì sao?".

Phụ thân nhìn hai nô tỳ giữ hai bên tay ta, bọn họ vội buông ra cúi người xuống, một nô tỳ nói.
"Bẩm Đại nhân, Tiểu thư...!Tiểu thư muốn ra ngoài, nô tỳ sợ người mới khỏe lại bị gió lạnh ảnh hưởng ạ!"
Vùng khỏi tay mấy nô tỳ mà mẫu thân để lại canh chừng mình, ta mới nhỏ tiếng.
"Phụ thân, con muốn tìm thị nữ của con, mấy kẻ này hầu hạ con không quen!"
"Gọi thị nữ của Tiểu thư vào đây, lui ra hết đi!"
Phụ thân phất tay áo, một nô tỳ lui nhanh ra ngoài, lát sau đã dẫn Cẩn Y tới, Cẩn Y quỳ trước mặt phụ thân ta, hai tay để cao quá đầu, hành lễ.
"Bẩm Đại nhân, Tiểu thư, nô tỳ chính là thị nữ thường ngày chăm sóc cho Tiểu thư!"
Phụ thân trầm mặc một lúc mới nói.
"Tẫn Linh đã tỉnh rồi, cũng nên nói về chuyện hôm đó đi!"
"Chuyện hôm đó...".

Ta đứng im, bất chợt nghĩ lại một chuyện gì đó không còn rõ, phía sau đầu bỗng dưng nhói đau lên.
"Bẩm Đại nhân, nô tỳ đã khai toàn bộ đúng sự thật, tuyệt đối không có một câu nào dối trá!"
Cẩn Y rành mạch từng chữ, phụ thân ngồi xuống ghế, gật đầu bảo ta cùng ngồi, một nô tỳ mang đến cho ta cái áo choàng giữ ấm rồi rời đi, khép cửa phòng lại.
"Ngươi, kể lại cho ta nghe!".

Phụ thân nghiêm mặt nhìn Cẩn Y, nàng lần nữa thuật lại câu chuyện.
"Bẩm Đại nhân, Tiểu thư,
Hôm đó sau khi Tiểu thư và nô tỳ bị lạc vào dòng người, thì có một tên thị vệ chạy tới, hắn tự xưng là thị vệ của Đại nhân cử đến giữ an toàn cho Tiểu thư, còn nói, hắn tên là Kinh Đằng,
Nô tỳ thấy hắn mặc y phục giống như mấy người đi theo Đại nhân lúc xuống xe ngựa, còn đeo cả dây ngọc bội có dấu hiệu của Lưu phủ, nên hoàn toàn không có nghi ngờ gì,
Chúng nô tỳ đi được một lúc, vì Tiểu thư bị mệt nên sai nô tỳ đi tìm chỗ nghỉ chân, nô tỳ không dám để Tiểu thư một mình nhưng còn có Kinh Đằng ở lại nên nô tỳ mới rời đi một lát, đến khi nô tỳ quay lại thì không thấy người và tên thị vệ đó đâu nữa,
Nô tỳ lo lắng nên đã chạy khắp nơi xung quanh chỗ cũ để tìm Tiểu thư, khi chạy đến chân cầu thì nô tỳ nghe có tiếng xe ngựa chạy vụt qua rất nhanh, nô tỳ liền men theo mấy cái ngõ, phát hiện được dây chuỗi ngọc mà Tiểu thư thường đeo trên người đang nằm giữa một đoạn đường vắng,
Còn nghe có tiếng ngựa kêu ở phía trước, nô tỳ lập tức chạy lên trên để tìm, thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa nằm trơ trọi ở cuối con hẻm, hai tên phu xe mỗi tên bị đâm một nhát xuyên qua tim, trong đó còn có cả tên thị vệ ban nãy đi theo Tiểu thư,
Nô tỳ chưa định thần xong thì cánh cửa sổ của xe rơi xuống đất, nhìn bên trong thấy Tiểu thư đang ngất đi, nô tỳ không còn sợ hãi, vội vàng kéo hai cái xác xuống, dìu Tiểu thư rời khỏi chỗ đó,
Cho đến khi nô tỳ gặp xe ngựa của Lưu phủ đang đi tìm người,
Đó chính là tất cả mọi chuyện, nô tỳ xin thề, tuyệt đối không dám nói dối trước mặt Đại nhân và Tiểu thư!"

Lắng nghe Cẩn Y kể lại, ta bần thần nhớ ra việc tối đó mình bị bắt cóc, xác nhận nàng không nói dối.
"Phụ thân, con nhớ lại rồi.

Lời Cẩn Y nói, đều là sự thật!"
Phụ thân nhìn ta hỏi: "Tẫn Linh, con có nhớ sau khi bị bắt đi, đã xảy ra chuyện gì không?"
"Tên đó dùng khăn bịt miệng con, khăn...!có tẩm thuốc mê, nên khi con ném được dây chuỗi ngọc xuống, đã ngất đi, không biết những chuyện sau đó..."
Ta nhớ được hết mọi chuyện, nhưng thật sự sau khi ngất đi, ta dường như chìm vào giấc ngủ sâu, không hay biết thêm gì khác.
Phụ thân đứng dậy, nói với ta trước khi đi: "Được rồi, nghỉ ngơi đi, mấy ngày này không được ra ngoài tùy tiện nữa, ta sẽ cho cận vệ đến chỗ của con."
"Vâng, phụ thân!".

Ta gật đầu.
Sau khi người ra ngoài, ta cho Cẩn Y đứng dậy.
"Ngươi nói hai tên đó đã chết?"
"Vâng Tiểu thư, chính mắt nô tỳ nhìn thấy!"
"Vậy...!đã giải quyết như thế nào?"
"Bẩm Tiểu thư, Đại nhân đã cho người xử lý, cụ thể nô tỳ không được biết!"
Ta im lặng một hồi lâu, nhìn sang bàn rồi gọi Cẩn Y.
"Trà nguội rồi, ngươi ra ngoài đổi cho ta một bình khác!"
"Vâng Tiểu thư!"
Cẩn Y lui ra xong thì hiện tại, chỉ còn ta một mình trong phòng.

Những câu hỏi lần lượt hiện ra trước mắt ta, ta tự đọc chậm từng câu một.

"Một người như tên Kinh Đằng, lại bị đâm một nhát xuyên tim? Trong khi hắn còn có đồng bọn đi cùng?
Ta không phải người cầm dao, Cẩn Y...!Cẩn Y chắc chắn không làm được,
Rốt cuộc ai là người sai khiến bọn chúng tới đưa ta đi?
Và ai là người đã giết bọn chúng?
Tại sao lại cứu mạng ta?
Còn xuất hiện đúng lúc như vậy, có phải ta đã bị theo dõi từ lâu rồi không?"
Câu hỏi cuối cùng làm ta cảm thấy bồn chồn, hai tay bắt đầu lạnh ngắt, đúng, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được.

Ta nắm chặt tay, mím môi, động não một chút đi Tẫn Linh.
"Ca ca...!"
Ta giật mình, chợt hồi tỉnh, lão bán kẹo...!không phải trước đó ta đã đi gặp ca ca sao, đúng rồi!
"Có lẽ nào...!là ca ca...!là ca ca đã hạ thủ?"
Trong lòng ta nhẹ nhõm đi một phần, nhưng ta cũng còn nỗi sợ hãi, cần từ từ suy đoán.
"Nếu đó là ca ca, vậy thì ta phải làm cách nào mới có thể xác minh được đây?
Nếu đó là ca ca, thì tại sao sau khi triệt tiêu bọn chúng huynh ấy lại để ta một mình nằm ngất ở đó trong khi ta đã bị trúng thuốc?"
Ta buông lỏng tay, mắt dán vào một cái đĩa trên bàn, gạt nhẹ mấy cái bánh, nhìn dưới đáy là hình vẽ những cánh hoa đào đang rơi, trong lòng bắt đầu nắm rõ một sự thật hơn ai hết.
"Không phải...!là ca ca!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận