Hoa Viên Phương Bắc

“Nàng… nàng không ghét ta, vậy tại sao không thèm nói gì với ta cả?”

“Ta… ta…”

Ta hơi hoảng, bận rộn tìm kiếm câu trả lời sao cho mình không được thất thế trước Khương Hựu Thạc.

Gió lùa qua tán cây như cố ý dừng lại nghe ngóng, Cận An nghiêm túc đứng một bên, dù gì thì đứng im vẫn là tốt nhất. Nếu đổi lại là Lục Hoàn thì chắc hẳn đã sớm bắt ghế, tay cầm theo túi hạt dưa ngồi cho khỏe rồi.

Tại sao ta không nói chuyện với hắn nhỉ?

À!

“Không phải là… là huynh tránh ta trước sao?”

Đúng thế!

Là hắn tự biên tự diễn mấy hôm nay, tự đến tự đi rồi tự trốn tránh ta mà!

Ta đã kịp làm gì hay nói câu gì đâu chứ!

Đúng rồi!

Khương Hựu Thạc nghe ta nói xong thì sững ra một lúc, ta khoanh tay đối diện với hắn.

“Này… lần đó… ta chưa nói gì, huynh đã dọn đồ rồi tự động bỏ đi, huynh có còn nhớ không hả?”. Đem bực tức ngày hôm ấy quay lại, ta nhíu mày hỏi.

Hay cho ngươi lắm!

Dám xông vào phòng ta, còn giở trò trốn tránh ta trước như thế, tự cho là hay hay sao?

Hôm nay bản cô nương nhất định đòi lại công bằng cho mình, xem ngươi định giải thích như thế nào.

Trong lúc ta đắc ý vì mình chiếm ưu thế cao hơn, Khương Hựu Thạc gục đầu xuống, hình như là… hắn đang lén lút…

Lén lút… cười?

Ta nheo mắt.

Ta… ta nhìn thấy rõ ràng luôn!

Hắn có cười.

Khương Hựu Thạc vừa cười ra tiếng, rất nhanh đã hạ khóe miệng xuống.

Tên chết bầm này ngươi còn cười được???

Ta bặm môi bực tức, còn Khương Hựu Thạc chớp được cơ hội mở miệng trước ta lần nữa.

“Vậy nàng… nàng có thấy ta phiền không? Ta hỏi thật! Ta thật lòng muốn biết!”

“Hả?”

Ta ngớ ra.

Tên chết bầm này luôn làm ta bực bội hết chỗ nói.

Hỏi cái gì mà hỏi hả?

Đồ… đồ… đồ…

Ta mãi cũng không biết gọi hắn là đồ gì.

Nhưng thấy Khương Hựu Thạc mắt tròn xoe không chớp nhìn mình mãi, ta bức bối kiếm cớ.

“Ta mấy ngày nay hơi mệt, không thích ở ngoài lâu!”

“Không khỏe sao?”. Hắn nhẹ giọng hỏi.

“Cũng… không hẳn…”. Ta cố tình nói chậm.

“Vậy…”

“Ta buồn ngủ rồi, lên trước đây! Cận An!”

“Vâng!”. Chuông báo tan ca đã tới, Cận An liền vội vàng rời chỗ đứng toàn muỗi chích nãy giờ.

Ta cướp được cơ hội bỏ vào trong khách điếm trước, không trả lời hắn, tâm trạng liền cảm thấy thật vui.

Tên này lắm mồm quá, phiền vô cùng, vẫn cứ im lặng như cũ có tốt hơn không.

Tuy lòng nghĩ thế nhưng ta cũng không chắc chắn cho lắm.

“Tiểu thư, có nước ấm rồi ạ!”

Ta về phòng không lâu thì Cẩn Y cũng quay lại, nàng xắn tay áo mang nước ấm để ta rửa mặt, chuẩn bị y phục vì ta cần tắm lại lần nữa sau khi ở ngoài đường về.

Ta phút chốc đã quên lãng nàng đi, may mà Cẩn Y không bị thương gì trong lúc tìm kiếm tên chết bầm kia.

Nếu không ta nhất định sẽ không thèm nhìn mặt hắn lần nào nữa.

“Tiểu thư ngủ ngon nhé!”

“Ta biết rồi!”

Nhưng…

Thật kì quái!

Thật kì quái khi khắc trước nghe Cẩn Y nói xong, khắc sau ngay trong đêm đó, ta lại khó ngủ.

Khó ngủ vô cùng.

Ta xoay người ôm gối bông mềm mại.

Có phải giữa ta và Khương Hựu Thạc càng lúc càng không bình thường rồi không?

Cái ý nghĩ này cứ ám ảnh lấy ta suốt.

Ta nắm lấy chăn.

Còn có vài chuyện đã xảy ra cứ hiện lại trong mắt, không chịu biến mất mà lại ngăn cản ta vào mộng đẹp.

Ta tức quá.

Ta ôm đầu, lắc lắc và ngáp một cái, vùi mặt vào chăn, quá nửa đêm mới thiếp đi được.

Tẫn Linh, đừng lo lắng, một đêm nữa thôi ngươi sẽ trở về Lưu phủ, không việc gì phải sợ hết!!!

Trời hửng sáng, gió lất phất va vào cánh cửa sổ vài tiếng cộp cộp, Cẩn Y liền khóa chặt cái chốt lần nữa.

Ta uể oải ngồi dậy, vươn vai.

“Tiểu thư, hôm nay trời có gió, người mặc bộ này nhé!”. Cẩn Y đặt chậu nước trên chiếc ghế con, xếp sẵn khăn mềm cho ta lau khô mặt.

Rửa mặt xong, ta mặc một bộ y phục dày hơn, trâm cài hoa đào cũng đã thật lâu mới mang ra dùng, cổ tay đeo hai chiếc vòng bạch ngọc mà ca ca tìm thợ đặt riêng cho ta.

Ta ngắm nghía chúng trên tay, tự hỏi.

Huynh ấy có khỏe không nhỉ?

Không biết ta đi rồi thì huynh ấy có thường về nhà không?

Bây giờ da dẻ sẽ trắng hay đen đây?

Không chừng đã tăng lên mấy chục cân nữa!!!

Ta đứng dậy, nhìn một vòng quanh phòng.

“Đã xong hết chưa?”

“Tiểu thư, đã xong ạ! Nô tỳ để sẵn ngoài cửa cho Cận An xách rồi ạ!”

“Đi thôi!”

Cẩn Y mở cửa, ta bước ra trước, cẩn thận xuống bậc thang, cũng có thể cảm thấy chút lạnh khi ở bên ngoài phòng.

Lò sưởi con rất ấm.

Bọn họ chưa xuống hết, ta chỉ thấy mỗi Khương Hựu Thạc và Diêu Phù Dung đang đứng gặm bánh bao trắng nóng hổi.

Diêu Phù Dung giơ tay chào ta một cái rồi chạy vèo vào khách điếm, miệng nói to.

“Ta hơi khát!”

Ta không bộc lộ gì khác, dù ta có cảm giác hình như Diêu Phù Dung đang cố ý bỏ đi trước vậy.

Cận An như cũ sắp rương gỗ lên xe trước, Cẩn Y và ta từng bước đến chỗ xe ngựa, lúc đi đường vòng qua bị Khương Hựu Thạc giang tay giữ lại.

Hắn nghênh mặt lên, có vẻ giận dỗi.

“Nàng hôm qua cố ý!”

Ta nhịn cười.

Đồ ngốc này nhớ dai thật, tiếc là hắn lĩnh ngộ hơi muộn nên người thắng chỉ là ta mà thôi.

Nhưng hắn giở giọng hờn dỗi trông cũng không tệ, làm tự nhiên ta muốn trêu chọc hắn một chút, thế nên đã giả vờ xa lạ.

“Khương Tướng quân nói gì ta không hiểu!”

Khương Hựu Thạc nghe ta hỏi, lập tức giữ nguyên lập trường.

“Nàng còn chưa trả lời ta đâu!”

Ta nghiêng đầu, tròn mắt cố nhớ lại.

“Khương Tướng quân có câu hỏi nào cho ta sao?”

“Đúng!”

Hắn không thể vì nàng muốn trêu mình liền nhường nữa, câu hỏi đó hắn thật lòng muốn nghe câu trả lời.

Tiểu tinh ranh nhà nàng còn cố tình vờ quên mất, hắn sẽ thành toàn cho nàng.

“Nàng nếu quên, ta lại nhấc bổng nàng sang bên kia, ôn lại chuyện cũ, có được không?”

Khương Hựu Thạc bỗng dưng áp sát mặt ta, nghiêng đầu về phía tán cây hôm qua, buông câu từ thật khiến ta tức điên.

Hai hàm răng ta nghiến lại, cặp mắt trừng tên chết bầm Khương Hựu Thạc trước mặt không rời.

“Tên… tên…”

“A! Nàng lại định bảo ta là tên chết bầm phải không? Ta có nghe mấy lần rồi, nhưng ta không thích cái tên đó chút nào!”. Khương Hựu Thạc khoanh tay cười thầm.

“Ngươ…”

Ta còn nói không xong thì hắn lại tiến tới.

“Sao? Bây giờ nàng có muốn qua đó nữa không, ta sẵn sàng rồi đây!”

Chớp mắt thấy Khương Hựu Thạc giang tay như sắp tiến tới ôm ta thật, ta nắm tay lại trong tay áo, căng thẳng mắng hắn.

“Toàn ăn nói vớ vẩn!”

Nói xong, ta leo nhanh lên xe, ngồi xuống ghế phủ cái chăn mỏng che chân, mặt mày vô cùng khó ở.

Khương Hựu Thạc bên ngoài nhoẻn miệng cười xoa xoa tay.

“Thật là lạnh quá!”

Hừ

Ta bên trong chỉ mong có gió thổi cho hắn lạnh cóng luôn đi, để hắn bớt nói nhảm lại.

“Xin lỗi ta hơi trễ, hôm qua ta quên gói chúng lại trước!”

Giọng Vu Tử Ưu văng vẳng bên ngoài, mỗi lần rời trạm dừng thì hắn lại gói thêm một lớp giấy mới cứng quanh vò rượu, cứ lo xa chúng bị rơi vỡ trên đường.

Cuối cùng lát sau đoàn xe cũng chịu di chuyển, chắc chắn sẩm tối chúng ta sẽ đến kinh thành thôi.

Ta thả lỏng người, lấy một quyển sách ra đọc, Cẩn Y bày biện trà và điểm tâm trên bàn nhỏ, ta muốn ăn sẽ tiện hơn.cccccccc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui