Hoa Viên Phương Bắc


"Cho cô!"
Ta ngạc nhiên rồi cầm lấy, mở ra xem, sau làn khói nóng tỏa lên nghi ngút là một túi hạt dẻ rang to ụ.

Ta ngẩng lên nhìn hắn, ban đầu cứ tưởng là hắn đến vì vụ vòng ngọc, cuối cùng chỉ là cho ta túi hạt dẻ thôi hả.
"Cảm ơn Dương Tướng quân! Nếu không còn gì, vậy ta về trước."
Dương Kỳ gật đầu, ta cũng gật đáp lại, rồi quay người về hướng tiểu viện, vừa đi vừa nói.
"Túi hạt nhiều thế này, ăn chừng nào mới hết!"
Loạt xoạt
Loạt xoạt
Gần đến tiểu viện ta ở, bỗng nhiên ta nghe tiếng bước chân, nhưng quay lại thì không thấy gì hết, cứ mấy lần liên tục, ta bèn vội bước đi thật nhanh, suýt nữa thì tông vào Cận An đang đứng trước cửa viện không xa, cầm đèn lồng đi đón ta.
"Tiểu thư có chuyện gì sao?"
"Không có, không có! Ngươi sẽ luôn ở bên ngoài đúng không?"
"Vâng, Tiểu thư có việc gì cứ gọi!"
"Ta biết rồi!"
Nói rồi ta chạy ào vào phòng, mạnh tay đóng cửa lại làm Cẩn Y giật mình.
"Tiểu thư, ai đuổi theo người sao, sao lại chạy nhanh quá vậy, nước nóng đã có rồi, Tiểu thư mau đi tắm đi!"
Vì mệt quá nên ta ôm ngực thở dốc một lúc, đưa cho Cẩn Y cái túi hạt dẻ, rồi kéo nàng cùng đi theo tới phòng tắm, ta nhắc đi nhắc lại.
"Cẩn Y, ngươi phải đứng bên ngoài chờ ta ra đó!"
"Tiểu thư, nô tỳ luôn đứng bên ngoài mà ạ!"
Đợi nàng nói xong, ta mới vào bên trong, ngâm mình trong làn nước nóng.

Có phải ta nghe nhầm gì không, biệt viện đầy thị vệ sao lại có trộm cướp gì dám vào đây chứ, hơn nữa ta càng không tin trên đời có ma quỷ.
"Chắc chắn là nghe nhầm, mấy tiếng ve kêu thôi!"

Con ve mà ta nói, không ngờ nặng tới một trăm hai mươi cân, hơn nữa nó còn biết ẩn nấp và ăn hạt dẻ, nhưng chân lại xui xẻo giẫm trúng mấy cái lá khô!
Ba ngày sau khi nhận lời cân nhắc trả lời cho Dương Kỳ.
Sáng nay, ta và Cẩn Y đến một phương đình nằm giữa hồ trong biệt viện, ta đem theo đồ dùng để vẽ tranh.

Mất cả buổi sáng, cuối cùng cũng vẽ xong bức tranh ba người ngồi thuyền du ngoạn ưng bụng, ta thu dọn đồ gọn gàng, Cẩn Y thì lấy trong giỏ ra cái túi đặt lên bàn.
"Tiểu thư, hạt dẻ hôm qua của người, nô tỳ đã rang nóng lại rồi ạ!"
Cẩn Y đổ hạt dẻ ra đĩa cho nguội, đều đã được khía sẵn xung quanh hạt.

Ta lấy một cái, hỏi Cẩn Y bóc hạt như thế nào.

Cẩn Y cũng lấy ra một cái, hai ngón tay tách nhẹ là đã xong, nhìn rất đơn giản.
Ta bèn tự tách lấy một hạt, nhưng khó khăn hơn Cẩn Y nhiều, vặt vẹo mãi cũng xong, hạt dẻ bể nát ra từng mảnh vụn, Cẩn Y bảo ta không cần tách nữa, để nàng làm cho.
"Ta cũng phải làm được!"
Lấy hạt thứ hai, ta cố sức làm theo Cẩn Y, không cẩn thận để lớp vỏ cứng của hạt dẻ cứa phải ngón tay, máu tứa ra, ta kêu lên một tiếng, Cẩn Y lấy khăn tay lau rồi nói ta chờ nàng đi lấy đồ đến băng lại.
Nàng vừa đi không lâu thì Từ Khiêm và Quân Nhu lại tới tìm ta.
"Tẫn Linh, đang làm gì vậy?"
"Đang ăn hạt dẻ kìa không thấy sao còn hỏi!".

Quân Nhu lạnh nhạt đáp.
"Từ Khiêm huynh."
Ta mời hai bọn họ ngồi, Từ Khiêm đã thấy máu thấm qua khăn tay của ta, liền hỏi.
"Tẫn Linh, sao tay lại bị thương rồi?"
"Ban nãy tách vỏ hạt dẻ, không cẩn thận..."
"Quân Nhu! Còn ngây ra đó làm gì, lấy ra đi!".

Từ Khiêm nhìn sang muội muội hối thúc, còn ta chẳng hiểu gì, vẻ mặt Quân Nhu còn có vẻ không thích.
Nhưng rồi cô nàng cũng lấy ra một cái lọ, và một cuộn vải trắng, ném lên bàn trước mặt, ta nhìn hai bọn họ chăm chăm, đang làm gì vậy?
"Quân Nhu, còn chờ gì nữa, làm đi!"
"Ta...".

Chắc là vừa bị giáo huấn, nên lần này Quân Nhu không bật lại huynh trưởng nữa, cô ta chau mày.
"Đưa tay đây!"
Hình như là nghe họ đang nói đến mình, ta mới chậm chạp hỏi lại: "Gì cơ?"
"Mấy vết nhỏ này ta còn không thèm băng bó, vẽ chuyện!"
Còn không đợi ta hiểu, Từ Khiêm đã lấy tay ta đưa cho Quân Nhu lau sạch, bôi hai ba lớp thuốc lên, máu cũng ngưng chảy, Quân Nhu nhanh chóng quấn băng lại quanh ngón tay bé xíu của ta, rất gọn lẹ.
"Sao huynh không làm luôn đi?"
"Ta thấy máu là sợ lắm, không chạm vào được, muội nhìn xem, muội muội khéo tay, băng rất là đẹp!"
"Cảm ơn, Quân Nhu!"
Xong xuôi, ta bây giờ mới nhận thấy được, vừa rồi Quân Nhu vừa giúp mình băng bó vết thương, nhưng tại sao cô nàng lại đem theo mấy vật này bên mình.
"Đây là lần đầu tiên ta thấy mấy đồ này có ích đấy Quân Nhu, lần sau ta cũng sẽ chuẩn bị sẵn giống muội!".


Từ Khiêm vỗ tay khen ngợi.
"Huynh đi mà chuẩn bị giày thì hợp lý hơn!"
"Sao ta phải chuẩn bị giày chứ?"
"Vì gặp chuyện huynh chỉ toàn bỏ chạy mà, không nhớ hả! Ha ha ha!"
"Muội...!muội...!quá lắm rồi, muốn chép phạt tiếp không?"
"Ta...!không...!sợ! Lêu lêu!"
"Từ Khiêm huynh, đừng cãi nhau nữa!".

Ta chen vào, Cẩn Y cũng tới, ta dặn nàng mang trà lên.

Quân Nhu vọt miệng nói.
"Ta uống nước lạnh, không uống trà!"
"Chuẩn bị riêng cho cô ấy!"
"Vâng Tiểu thư!".

Cẩn Y nhanh nhẹn đi xuống, rồi mang lên một ấm trà, một đĩa bánh ngọt và một bình nước mát lạnh cho Quân Nhu.

Từ Khiêm tay phe phẩy cái quạt hỏi.
"Tẫn Linh ra đây hóng gió à? Hôm qua muội đi đâu vậy, chúng ta có qua tìm nhưng không có!"
Ta có chút bối rối, sao ta biết mấy người sang tìm ta chứ, trước đó không phải đi với bọn họ một ngày rồi sao.
"Hôm qua, ta xuống phố xem vài thứ thôi!"
"Huynh thấy chưa, có lòng mời người ta đi chơi, nhưng lúc người ta đi đâu có nhớ tới chúng ta!".

Ta cũng biết Quân Nhu sẽ chen vào, lập tức tìm câu tiếp theo.
"Quân Nhu, không được nói vậy!"
"Lần sau ta sẽ mời hai người đi!"
"Không vấn đề gì!"
"Ta ăn cái này được không?".

Quân Nhu chỉ vào đĩa hạt dẻ trước mặt ta, cô nàng cũng ăn hết bánh ngọt từ lâu rồi.

"Cái này...!Tẫn Linh..."
"Từ Khiêm huynh và muội muội cứ tự nhiên, cẩn thận còn nóng!"
Quân Nhu cầm một hạt dẻ, tách một phát nghe tiếng "cách", vỏ cứng ở ngoài vỡ vụn, phần bên trong thì vẫn nguyên vẹn.

Từ Khiêm cũng đưa cho ta một hạt đã bóc vỏ.
"Cùng ăn đi!"
Quân Nhu nhai trong miệng, bĩu môi bóc hạt tiếp theo: "Không ngon!"
"Muội mua cái này ở đâu thế? Ta đi một vòng chợ, không nhớ có chỗ nào bán cái này!"
"Cái này là...!một bằng hữu tặng cho ta trong chuyến đi hôm qua thôi!"
Vị bằng hữu này rõ ràng ta không thể tiết lộ, nhỡ bọn họ nghĩ ngợi lung tung gì lại phiền, với lại trả xong món nợ bất đắc dĩ của hắn rồi, ta cũng sẽ không dính líu tới lần nào nữa.
"Lưu cô nương!".

Mới nhắc thì Dương Kỳ đã tới, ta xin phép ra nói chuyện với hắn, để lại huynh muội Từ Khiêm ngồi ăn hạt dẻ, Quân Nhu cứ ngóng tới lui thầm thì.
"Huynh, giữa hai người họ có gì sao?"
"Sao mà ta biết, ăn đi, lắm lời!"
Ta đến trước mặt Dương Kỳ, cách một khoảng xa so với Từ Khiêm bên kia, rồi trả lời hắn.
"Dương Tướng quân, về chiếc vòng ngọc, ta sẽ nhận lời! Khi nào thì tiến hành?"
Dương Kỳ không ngạc nhiên với câu trả lời của ta, hắn chỉ gật đầu.
"Ngày mai ta đưa cô tới một nơi, Lưu Tướng quân đã đồng ý rồi, không phải lo!"
"Được! Ta biết rồi!"
Dương Kỳ cũng thấy được Từ Khiêm và Quân Nhu còn ngồi chờ ta, hắn nói: "Cô đang có khách, ta đi trước!"
"Dương Tướng quân đi thong thả!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận