Hoa Viên Phương Bắc


"Tiểu thư, người dậy đi ạ, mau chuẩn bị thôi, Tiểu thư!"
"Ta nghe rồi..."
Chỉ chợp mắt có chút xíu mà trời đã sáng, Cẩn Y tới tận giường kéo người đang khổ sở là ta ngồi dậy, biết bao chuyện cần phải làm, rửa mặt, đi tắm, thay y phục, chải tóc,...
Mãi cho khi xong xuôi, ta vội chạy ra cổng trước, mọi người cũng vừa đến.

Như hôm trước, chúng ta đến y quán, Cẩn Y và Cận An thì ở lại viện.
Ngồi trên xe cùng nhau chưa được bao lâu, Thanh Tề đã lăn ra ngủ gật, ta có lay nàng thế nào cũng không tỉnh.
"Nhị tỷ! Nhị tỷ!"
"Đến nơi đi rồi gọi!".

Thanh Tề nhắm mắt làu bàu, lại khoanh tay ngủ tiếp.
Ta lấy cái túi nhỏ Cẩn Y đưa cho, bên trong là mấy hạt hạnh nhân đã tách vỏ, Cẩn Y nói ta đem theo ăn dọc đường cho tỉnh ngủ.
Đúng luc đến y quán, Thanh Tề mới chịu dậy, bước xuống xe trước, ta đi theo sau.
Vừa vào nhà nấu thuốc, Thanh Tề bảo ta đun một ấm nước sôi, sau đó ngồi canh mấy siêu thuốc.

Độ hai canh giờ, ta thêm nước vào ****, *** từ hai bát còn một, nhiệt độ bếp lò nóng hôi hổi dù có luôn tay quạt cũng không kịp mát.
Sắc xong thuốc, ta mang đến cho người bệnh, buổi sáng người trong y quán đã nấu cháo cho bệnh nhân ăn, đợi thuốc nấu xong là có thể uống ngay.

Lần này ta quen đường đi hơn hôm qua, không còn mang nhầm chỗ nữa.

Lúc mang thuốc vào cho người bị trâu húc, ta thấy tiểu cô nương đang đứng bên ngoài, nhìn bên trong là Thanh Tiêm và sư phụ đang xem vết thương của người bệnh.
Ta bưng khay thuốc vào, đặt xuống, nhìn sư phụ đang bôi thuốc.

Thanh Tiêm nói nhỏ.
"Đừng cho tiểu cô nương kia vào đây, kẻo làm con bé hoảng sợ!"
"Vâng!"
Thế là ta ra ngoài, tiểu cô nương kia như chờ từ lâu, kéo tay áo ta mà hỏi.
"Phụ thân bị có nặng lắm không ạ? Lương y ở trong cả buổi rồi, muội lo quá!"
Ta khom người xuống, đặt một tay lên bờ vai bé nhỏ.
"Không sao, sư phụ của ta rất giỏi, phụ thân muội sẽ chóng khỏe thôi, muội qua bên kia chơi đi, một chút nữa xong thì quay lại đưa thuốc cho phụ thân uống nhé!"
"Vâng ạ!"
Gật đầu với ta một cái, tiểu cô nương nhỏ nhắn chạy xuống sân, chơi đùa cùng mấy đứa trẻ cũng đang chờ lấy thuốc từ y quán.
Ta cầm cái khay quay về nơi nấu thuốc, thấy Thanh Tề đang bận rộn gói thuốc không ngơi tay, bèn lại giúp đỡ.

Thanh Tề cho thuốc vào giấy, rồi ta dùng dây cột lại, chuyển sang một cái mâm lớn.
Làm xong, ta và Thanh Tề lại khiêng cái mâm ra ngoài, đưa cho lũ trẻ đang chờ, còn tiểu cô nương kia đã quay về chỗ phụ thân của mình.
Xong một việc, Thanh Tề lại bảo ta cắp cái rổ đi hái cam thảo.

Cam thảo được trồng đằng sau y quán, chỉ có một mảnh nhỏ, Thanh Tề nói phần còn lại đang trồng nhân sâm, bạc hà, cả mấy cây gừng, tề thái, diệp hạ châu...
Ta nhìn Thanh Tề làm trước, ở Lưu phủ, ta chỉ thấy qua cam thảo khô phơi sẵn, đây là lần đầu tiên được nhìn thu hoạch cam thảo trực tiếp.
Thanh Tề cầm một con dao xắn đất lên, nói rằng cam thảo đều dùng được cả cây, từ thân cho đến rễ, ngửi còn có mùi thơm nhè nhẹ.
Ta không có kinh nghiệm, xắn một cái lại phạm phải rễ, làm đứt hơn một phần ba, Thanh Tề phải ngồi chỉ dẫn từng bước cả canh giờ.

Thấy đã được lưng rổ, Thanh Tề lại bảo ta đi rửa sạch rễ, rửa xong thì cắt thành khúc vừa vừa, tranh thủ trời nắng đem đi phơi cho khô.
Lại tới lúc thu lại bát đựng thuốc, ta cầm khay bưng chồng bát ra ngoài rửa, rồi vào trong dọn dẹp mấy thứ lặt vặt.
"Có ai không, có ai không?"
Ta đang cho thuốc vào siêu thì nghe tiếng gọi, mọi người đều đang bận nên ta chạy ra ngoài xem.

Vừa ló đầu ra khỏi cửa đã thấy một con gà siêu lớn trước mặt, nó còn sống và đang kêu quang quác vào mặt ta.
Đằng sau con gà bị giơ lên, là một khuôn mặt bặm trợn, đang lộ mười cái răng cười tươi roi rói.

"Tiểu mỹ nhân!"
Tên bặm trợn ngạc nhiên, và ta cũng vậy.

Hắn lại chính là kẻ đòi nợ, à không...!kẻ côn đồ, chính là kẻ côn đồ xông vào quán trà mà ta từng tới, người có đám đàn em bị hạ đo ván dưới tay của Cận An.
"Tiểu mỹ nhân cái gì mà tiểu mỹ nhân?"
Thanh Tề từ bên kia nhà ngói bước ra, tên bặm trợn nghe tiếng nàng thì rụt rè hẳn, hắn nép người qua một bên, bẽn lẽn cười.
"Thanh Tề cô nương, chỉ là hiểu nhầm thôi, nhầm người thôi!"
"Đừng có ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt, trông người ngươi thế này mà không biết xấu hổ hả, liệu hồn mà tránh xa muội muội của ta ra!"
"Muội...!m...!u...!ộ...!i!"
Hắn nhìn ta trân trối, cánh tay nắm con gà run run.

Thanh Tề lại quát.
"Không có việc gì thì mau đi chỗ khác!"
Tên bặm trợn bị Thanh Tề trừng mắt nhìn, quay lưng đi, lại quay lại lần nữa.
"Gì nữa?"
"Thanh Tề cô nương, đại ca sai ta đến đưa con gà rừng mới săn được này cho y quán, nói là muốn cảm ơn vì gói thuốc lần trước!"
"Đại ca ngươi đã trả đủ tiền rồi, còn đưa gà tới làm gì?"
"Thanh Tề cô nương, ta thật sự không biết, nhưng xin cô nương hãy nhận cho, bằng không, ta không biết ăn nói thế nào với đại ca!"
"Phiền thế, đợi ở đây một lúc, Tẫn Linh, vào trong lấy một gói thuốc bổ trên kệ ra đây, xem như chúng ta trao đổi!"
"Vâng!"
Ta vào trong lấy gói thuốc ra đưa cho tên bặm trợn, hắn nhận lấy rồi cun cút ra về, còn con gà bị Thanh Tiêm tống vào cái chuồng, dự định nuôi cho béo thêm tí nữa.


Con gà rừng này dữ dằn vô cùng, đã dằn thêm một cục đá to ngoài cửa chuồng, mà nó cứ giơ chân tung từng cú đá vào cái cửa.
Thanh Tề giục ta vào trong làm việc, nàng còn đi tìm sư phụ nhận đơn thuốc của bệnh nhân.

Vào trong chưa lâu thì tới bữa trưa, ta đang cặm cụi bỏ thuốc vào hộp thì có thêm người tới.
"Tiểu thư, Tiểu thư!"
Ta chạy ra ngoài, thì ra mỗi ngày vào bữa trưa đều có người mang cơm tới đây, vì hôm qua mưa lớn nên không có, còn Cẩn Y và Cận An mượn cớ đi đưa cơm cũng tới được y quán tìm ta.
Cơm trưa hôm nay rất ngon, có cả canh cá nóng hổi, Cẩn Y còn làm sẵn cho ta một phần cá đã bóc sạch xương.

Nhưng hai người họ nói là ăn rồi, khi chúng ta ngồi dùng bữa thì Cận An đi ra giếng lấy nước đổ đầy mấy cái vại, và Cẩn Y rửa hộ ta mấy chục cái siêu đang chờ.

Thanh Tề có thấy rồi cũng không có nói gì.
Cơm trưa ăn xong, bọn họ thu dọn chén bát trở về phủ, Cẩn Y và Cận An dĩ nhiên là cũng phải về theo.
Thanh Tề lại gọi ta đi gói mấy gói thuốc, mang tới cho bà lão bị gãy chân, bây giờ đã đi lại được, con trai bà lão đã đến đón về.
Ta đưa thuốc cho người nhà, bà lão trước khi đi còn nhắn nhủ lời cảm ơn tới mọi người trong y quán, còn người con trai mang một rương ngân lượng đến ngỏ ý tặng, nhưng sư phụ ta nhất quyết không đồng ý, cuối cùng đành phải mang về.
Y quán của Lương lão Thái y, chỉ lấy tiền thuốc, ngoài ra không nhận thêm gì khác, người nghèo trong hay ngoài vùng đến luôn được chữa bệnh miễn phí, còn nhà khá giả muốn chữa thì phải đến tận đây, Lương Thái y không đến nhà họ chữa riêng.

Còn nữa, vì ưu tiên chỗ nghỉ cho người bệnh, người nhà cũng không được phép ở đây qua đêm, mọi việc đã có người trong y quán lo liệu chu toàn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận