Hoa Viên Phương Bắc


Sáng hôm sau, ta lên xe đến khách điếm của Quân Nhu như lời đã hứa, mang theo đáp án cho nàng.
Trải qua đoạn đường từ biệt viện tới khách điếm, xe ngựa đỗ lại trước cửa, vừa lúc đó có một người đội mũ ngang nhiên mở cửa bước thẳng lên xe, nhanh nhẹn ngồi ngay ngắn ngay bên cạnh ta.
Xung quanh chiếc mũ vành bằng tre đan, là một lớp vải mỏng màu trắng, mờ mờ ảo ảo, rũ xuống che kín từ khuôn mặt qua khỏi cổ, dừng ở nửa người.
Cẩn Y gạt tay người nọ ra, chen người vào giữa, rút một con dao găm ra kề sát bên dưới mảnh vải, ngang với cổ.

Người nọ không nhanh tay bằng Cẩn Y, vội vàng hớt hải thanh minh.
"Là ta, là ta đây! Thẩm Quân Nhu đây mà!"
"Thẩm Tiểu thư?"
"Quân Nhu?"
"Phải, là ta nè!"
Quân Nhu nói xong, Cẩn Y lập tức thu dao về, đưa tay vén mảnh vải lên cho ta xem.
Người đội mũ kia đúng là Thẩm Quân Nhu, chỉ là phía dưới mi mắt có một cục nhỏ bằng đầu ngón tay cái màu đỏ, nàng còn cố tình cải nam trang, vì vậy cho nên khó nhận ra ngay.
"Ngươi bị gì thế? Khóc đến sưng mắt hả?"
Thẩm Quân Nhu lắc đầu, lấy ra lọ thuốc trong áo, mở nắp bôi đại thêm một lớp dày nữa nhưng trật chỗ.
"Làm gì tới mức đó! Ta bị ong đốt trong khi ngủ, sáng ra đã thấy mặt bị vậy rồi!"
"Đưa đây.".

Ta cầm lọ thuốc, bôi giúp Quân Nhu, đụng hơi mạnh ngay cục sưng làm cho nàng xuýt xoa không ngừng.
"Ta bôi từ sớm rồi, tận bốn lần nhưng có vẻ không khá hơn."
Bôi thuốc xong, ta đưa cái lọ trả cho Quân Nhu, phát hiện Cận An đã đánh xe đi từ lúc nào, vì ban nãy ông chủ khách điếm có bảo chúng ta dời xe lên phía trên nhường chỗ cho xe giao hàng.
Quân Nhu có lẽ vì thấy có Cẩn Y ngồi trong xe cùng, nên chưa vội hỏi về chuyện nàng nhờ ta.
"Thị nữ này thân thủ không tệ, để bên cạnh ngươi thật là lãng phí tài năng!"

Quân Nhu buột miệng khen Cẩn Y một câu, lúc trước vì bọn ta không ưa gì nhau nên Cẩn Y luôn đề phòng nàng, còn bây giờ thì hình như hết rồi.
"Thẩm Tiểu thư quá lời rồi, nô tỳ không dám nhận, nhiệm vụ của nô tỳ chỉ là chăm sóc tốt cho Tiểu thư thôi ạ!"
Quân Nhu giơ ngón tay cái.
"Lần này ngươi cũng trông khác nhỉ, nhưng ta đề cao dáng vẻ này, có khí phách lắm!"
"Đa tạ Thẩm Tiểu thư!"
Ta ngồi nghe bọn họ tán gẫu với nhau vài câu, xe cũng dừng, Thẩm Quân Nhu chắc đã dặn điểm đến cho Cận An rồi.
"Đi thôi!"
"Đi đâu đây?"
"Dĩ nhiên là ăn sáng! Ta đói rồi!"
Thẩm Quân Nhu sửa lại cái mũ, sau đó bước xuống xe, kéo ta vào trong, trên biển đề mấy chữ, Thập Thượng Trai.
Chúng ta được dẫn đến một phòng ăn riêng ở tầng lầu thứ hai, Cẩn Y và Cận An ngồi ngay gian bên ngoài.

Cửa mở ra, đập vào mắt ta là khung cảnh bày trí cầu kỳ của nhiều món đồ khác nhau, ta ngồi xuống ngắm nhìn mấy bức tranh chữ treo xung quanh phòng, đặt nghi vấn chúng là thật hay giả trong khi Quân Nhu đang bận gọi món.
Tiểu nhị mang một bình trà lên trước, cười cười nói chúng ta chờ một chút.

Đợi hắn rời khỏi rồi, Quân Nhu bắt đầu hỏi nhỏ.
"Thế nào?"
Ta biết đến lúc nói cho nàng nghe rồi, nên dứt khoát một lời xác nhận.
"Ngươi đoán đúng, là tím than và đen."
Thẩm Quân Nhu nghe xong không nói gì cả, chỉ quay đầu nhìn sang cửa sổ, qua tấm vải che rũ rượi, ta biết chắc chắn nàng lại thất vọng thêm lần nữa.

Ta không hỏi câu nào, để riêng cho Quân Nhu một không gian yên tĩnh.
Hai người chúng ta cứ ngồi yên cho tới khi tiểu nhị mang đồ ăn lên.

Quân Nhu quay trở lại, một tay vén tấm vải, một tay cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng nhai.

Ta rót cho nàng cốc nước.
"Ăn chậm thôi!"
"Ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!".

Quân Nhu vừa nuốt xong miếng đầu tiên đã buông lời dọa người.
"Ngươi...!định làm gì?"
"Trước khi đi phải cho hắn một trận lớn ta mới hả dạ!"
"Trận lớn?"
Quân Nhu nói xong, uống hết sạch nước, cắm đầu vào ăn, bảo rằng tới khi nào no mới có thể suy nghĩ tiếp được.

Bữa cơm mười món mà ta không nhớ rõ tên, được Quân Nhu xử lý gọn gàng.
Uống hết luôn bình trà, Thẩm Quân Nhu mới vén tấm vải lên, nói nhỏ cho ta nghe về kế hoạch báo thù kẻ bạc bẽo, người mà vài tháng trước còn bên cạnh nàng cùng trêu chọc ta, giờ đã thành kẻ thù không đội trời chung.
"Ngươi...!định làm hết thật hả?"

"Chờ xem kịch hay đi!"
Ta nhìn Quân Nhu vô cùng ái ngại, vừa hôm qua còn là một cô nương có chút yếu đuối, bây giờ thoắt cái đã hóa thành một người sẵn sàng trả thù với cả chục phương thức khác nhau, không biết đã chuẩn bị từ đâu ra nữa.
"Huynh xếp hàng từ khi nào vậy?"
"Ta, không uổng công đến từ sáng sớm, chính là người đầu tiên lấy được nước từ giếng thiêng, tất cả may mắn sẽ thuộc về ta!"
"Có thật không?"
"Ta nghe nói...!thật sự là thật đó!"
"Tập trung, tập trung! Nghe hắn này!"
"Huynh có biết lão Doãn không, năm ngoái lão làm ăn thất bại mất hết gia sản, thê thiếp đều bỏ đi, say rượu ngủ quên bên giếng, nửa đêm khát quá lại lấy bừa một ít uống vào.

Bây giờ đã là một thương nhân buôn vải có tiếng, tất cả là nhờ giếng thiêng đấy!"
"Lợi hại, lợi hại nha!"
"Cho ta uống thử một miếng đi, tháng sau ta đi thi rồi!"
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
"Ta...!uống hết rồi, nếu cần thì các huynh đi ra đó mà xếp hàng đi!"
"Sao mà kịp chứ?"
"Đi, đi mau!"
Gian phòng sát vách chúng ta trở nên náo loạn, nói gì mà nước từ giếng thiêng, vận may gì gì đó...!ta thấy toàn là những điều không có thật, bọn người đó giỏi bịa đặt quá, có lẽ đi kể chuyện trong các quán ăn sẽ rất hợp.
"Ta muốn có nó!"
"Muốn gì cơ?"
"Nước giếng thiêng!"
Ta không quản kịp, bị Quân Nhu lôi đến chỗ cái giếng cùng xếp hàng.
"Ngươi muốn thì tự đi mà lấy, kéo ta đứng đây làm gì, nắng quá!"
"Không được, vì mỗi người chỉ được lấy một bình thì không đủ, ngươi cầm lấy hộ ta!".

Quân Nhu lấy ra đưa cho ta một cái bình đựng nước bằng da.
"Có thể cho Cẩn Y và Cận An xếp hàng mà!"
"Tiểu thư, chúng nô tỳ ở đây!".


Cẩn Y và Cận An đứng trước chúng ta ba bốn người, quay xuống thảm thương đáp.
Hàng người rất dài, hôm qua có mưa nên bây giờ tất cả chen chúc nhau đứng trên chỗ khô, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa phải.

Quân Nhu đứng trước ta, đội cái mũ nên tránh được nắng, ta đứng sau cũng được che một ít, và đằng sau lưng ta là một tiểu muội chừng bảy tuổi cầm cái túi da lớn đang nghêu ngao hát.
"Sắp tới chúng ta rồi! Lát nữa để ta lấy nước cho!"
Cẩn Y và Cận An đứng trước đã lấy nước xong, vừa lui ra ngoài xe chờ.
"Tránh ra, tránh đường nào!"
Tiếng ồn ào phía sau hàng người vọng lên ngày một gần, ta theo thói quen quay lại.

Thấy ở dưới cuối hàng có vài người ngã lăn xuống vũng bùn, miệng la oai oái.

Ta chỉ cho Quân Nhu.
"Ngươi nhìn xem!"
Một dáng người không ngừng xô đẩy, từ từ tiến lên trên, chẳng mấy chốc đã tới chỗ bọn ta đang đứng.
Một cô nương ăn vận diêm dúa ỷ lớn hơn hất tiểu muội đứng sau ta ra một bên, chen lên trước.
Tiểu muội nhỏ người nên khuỵu gối chới với ngã, một tay vịn được tay áo ta.

Cô nương kia bỏ qua tiểu muội, bước đi thẳng cố ý huých vào vai ta một cái, nhưng ta đã kịp đứng vững giữ được tiểu muội.
"Cảm ơn tỷ tỷ!"
"Á!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận