Hoa Vô Lệ

San Phong mím môi nhìn theo Ngữ Yên…cô thật quá đáng chỉ nhờ một việc bé như vậy mà cũng không được…nhìn lại mình San Phong thở dài, cậu mà ra đường với hình dạng này thì mất mặt chết mất…

Cậu ngồi phịch xuống salong, nằm vắt chân lên … “Xem ai lỳ hơn thì biết “. Nếu cô không chịu đi mua thì cậu sẽ nằm lỳ ở đây để tên người tình bé bỏng của cô mặc sức mà hờn dỗi …

- Mặc tạm đi.

San Phong nhìn bộ quần áo dơ lên trước mắt, cậu ngồi dậy:

- Của…cô à – Lời nói lấp lửng cộng thái độ nham nhở của cậu làm Ngữ Yên muốn cười mà không nổi, sao lại có chuyện nhầm lẫn trầm trọng đến vậy, nhưng giải thích làm gì cơ chứ có làm chuyện tiến triển hơn tí nào đâu.

Cô chỉ gật đầu nói:

- Anh thay nhanh tôi bên ngoài chờ.

- Ờ.

San Phong cầm lấy đồ từ tay cô rồi vào trong tắm rửa thay trang phục.

Cậu soi mình trong gương…Cũng không tệ…Đồ của người tình cô ta chọn cũng được đấy chứ. San Phong thầm hài lòng với gu thẩm mĩ của tên “Ngưu lang” của Ngữ Yên.

Cậu bước ra ngoài với tâm trạng thoải mái hẳn lên, không còn với bộ dạng kinh khủng hoang tàng xơ xác kia nữa.

- Đi thôi.

……

- Con nói sao?

Ông Đình không kìm nổi cảm xúc, ông đứng bật dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ ức chế…

Miệng Tuyết Y khẽ nhếch lên cười vẻ chế giễu, cậu cũng đứng dậy:

- Cô ta cũng như những người phụ nữ khác thôi. – Cậu cúi đầu – Ba giữ gìn sức khoẻ, con xin phép.

Ông Đình nhìn theo đứa con trai sắt đá mình bất lực. Tử Di không thân không thuộc với ông nhưng từ khi nhìn thấy cô trên báo với con mình ông đã linh cảm một điều gì đó mơ hồ không rõ ràng…Ông rất có thiện cảm với cô gái hiền lươg này, dù rất muốn cô với Đan Băng nhưng đứa con ấy của ông lại không muốn và cả Tử Di cũng từ chối….Còn với Tuyết Y…ông cũng không hiểu đứa con ngang tàng này của mình đang nghĩ gì trong đầu nữa…Phải chăng suy nghĩ của nó quá sâu xa nên không thể đoán nổi…Rốt cuộc nó đối với Tử Di là gì…Ông nhìn lại tờ báo trên bàn…rõ ràng nét cười trong đó của Tuyết Y rất thoải mái…mà sao lời nói của nó….

Ông ngồi xuống thở dài, nếp nhăn trên trán hiện rõ lên theo từng suy nghĩ trong ông…cuối cùng chuyện giữa bọn trẻ là sao…Thật đau đầu…

…..

- Con nói xem, chuyện này là sao.

Bà Như Hạ ném tờ báo xuống bàn. Đã quên đi rồi mà mẹ mình lại để nó xuất hiện trước mặt mình, San Phong nhăn mặt:

- Mẹ cũng biết mấy tên săn tin này rồi mà…có một toàn nói thành mười thôi mà.

Bà chỉ tay xuống chữ in to trên mặt báo nói:

- Con đọc xem chữ này là gì…- Bà cáu giận nói – “ Người tình Hàn thiếu “ là sao?

- Không phải mà…Thật ra…haiz..- San Phong không biết nên dài thích thế nào đây, cậu phẩy tay:- Chuyện này con sẽ nói cho mẹ sau, con xin phép.

Cậu đứng dậy chào bà, Bà Như Hạ bực mình nói theo:

- Mẹ sẽ không chấp nhận một đứa con dâu như vậy đâu.

San Phong ngừng chân không quay lại mà nói:

- Con cũng sẽ không để mẹ sắp đặt chuyện hôn nhân của con đâu.

- Con…

San Phong bỏ đi trước khi mẹ mình nói thêm khiến bà tức nóng cả người.

Ngữ Yên vô tình đi đến ngay câu cuối cùng San Phong nói, môi cô khẽ nhếch lên nụ cười cho chính mình.

San Phong gặp cô ngay ngoài cửa, cậu chẳng nói chẳng rằng mà di ngang qua luôn…Cô nén tiếng thở dài bước vào trong gặp bà Như Hạ.



Tử Di nhìn đi nhìn lại tờ báo có hình Tuyết Y đang cười, bỗng nhiên môi cô cũng nở nụ cười ngắm nhìn cậu. Bây giờ cô mới được nhìn thấy nụ cười thật sự của Tuyết Y. Nó thật đẹp…

Tử Di ngồi nghĩ mãi mà không hiểu được sao Tuyết Y lại hay đối xử lúc tốt lúc ác với mình đến vậy, cả những lúc cậu rất và 10 phút sau cũng có thể giở mặt được ngay…


Tử Di lấy chiếc kéo trên bàn, cô cắt lấy tấm ảnh Tuýêt Y trong tờ báo rồi đưa lên nhìn, mịêng khẽ cười “ Có lẽ đây là hình ảnh duy nhất anh dành cho tôi…”.

Cô cẩn thận ép thẳng nó ra rồi kẹp vào ví của mình…

Tử Di thấy có gì đó như đang đằng sau theo dõi mình, cô quay lại cũng vừa lúc thấy Tuyết Y quay đầu bước đi…Tử Di nghiêng đầu nhìn theo cậu…lại thái độ gì nữa đây, Tâm trạng cậu lại không được tốt nữa sao.

Vừa về phòng mặt cậu lanh tanh khi nhìn Tử Di và nghĩ chuyện sáng nay… Ông Đình rất có thiện cảm hay có gì đó rất quan tâm đến Tử Di thì phải, chỉ là một cô gái xa lạ mà ông phải nổi nóng với cậu sao. Chỉ có một lý do là cô quá giống người vợ ông đã từ ***** mình mà theo người đó.

Nghĩ đến đó thôi, hai hàm răng cậu đã nghiến chặt lại, bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm đến nỗi tay trắng bệch đi…đôi mắt uẩn khuất sự hận thù…những hình ảnh mẹ cậu và cậu đã từng đau khổ lại hiện về với Tuyết Y, cậu soi mình trong gương, hai mắt đỏ ngầu long lanh long lanh như giọt nước trực trào…”Tôi thề sẽ cho ông nếm cảm giác đau khổ như mẹ con tôi đã chịu…”

Tuyết Y mím chặt môi rồi khẽ bật thốt “ Xin lỗi…tôi không thể đi quá xa với em…”

……

Cộc cộc…

- Vào đi.

Song Linh bước vào, cô khẽ cười cúi đầu nhẹ chào cậu:

- Huỳnh tổng không bận gì chứ?

San Phong hơi ngạc nhiên khi Song Linh xuất hiện mà không phải Gia Linh, cậu gật đầu:

- Ừm, em đến chắc có chuyện gì quan trọng lắm à?

Song Linh gật đầu, cô đưa tập hồ xơ của mình đặt lên bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện San Phong:

- Em muốn xin việc.

Không nhịn nổi chuyện hài, San Phong bật cười nhìn Song Linh:

- Em xin việc?

Song Linh gật đầu:

- Lạ lắm sao?

San Phong hơi trề môi gật đầu, cậu nhìn cô:

- Em muốn chuyển làm người mẫu bên côngty anh à?

Song Linh lắc đầu:

- Em muốn làm nhân viên thiết kế.

San Phong ngạc nhiên đến nỗi hỏi ngược lại cô:

- Thiết kế? – Cậu cừa cười vừa nói – Em đang đùa à?

Song Linh cố làm bộ mặt tử tê nhất có thể, mà trông cô lúc này giống người đang nói đùa lắm sao.

San Phong nín cười, cậu nghiêm túc lại:

- Xin lỗi vì phải từ chối em.

- Tại sao?- Song Linh cau mày hỏi lại.

San Phong nhún vai thản nhiên đáp không tránh né:

- Côngty anh chỉ tuyển nhân viên dựa vào thực lực chứ không phải nhờ quên biết.- Cậu chậm dãi tiếp:- Em…

- Anh cho em thử việc trong 2 tuần đựơc chứ?

Chưa để San Phong nói hết, Song Linh đã chen vào, ánh mắt cô đầy sự khẩn thiết mong muốn câu trả lời đồng ý từ San Phong.

San Phong cũng cảm nhịân được sự chân thành từ đáy mắt Song Linh, chỉ tại cậu không hiểu sao đột nhiên một người có tính tiểu thư nặng như Song Linh lại trở nên thế này, cậu nhíu mày nhìn nhìn cô…

Song Linh nhìn lại cậu đợi chờ câu hồi âm…




Đã gần tháng trôi qua, Tuyết Y ngồi trong phòng làm việc, cậu cắn cắcn môi tay quay qua quay lại chiếc galaxy s2 của mình hai hàng mày khẽ chau lại…cậu phân vân nghĩ không biết liệu đã đến lúc thực hiện mọi chuyện chưa.

Thời gian qua cậu đã đối xử từ tế với Tử Di, Tuyết Y chắc chắn cô sẽ phần nào có cậu trong trái tim vì chẳng có lý do gid Tử Di lại không có cảm giác với một người đàn ông hoàn hảo như cậu…

Tuyết Y đưa máy lên gọi…

- Có chuyện gì à?

- Chiều nay con và Tử Di sẽ đến ăn cơm với ba.

- Thật sao – Ông Đình thảng thốt bật lên câu hỏi vu vơ với giọng mừng rỡ.

Làn môi mỏng của Tuyết Y khẽ nhếch lên cười nhạt…Ông Đình bên đầu dây tiếp với giọng vui vẻ ;

- Con đã chọn con bé rồi à?…Tốt, tốt lắm, vậy hai đứa đến sớm nhé.

- Vâng – Tuyết Y khẽ cười trong máy.

Vừa tắt địên thoại, mặt cậu đã trở về trạng thái lạnh tanh ban đầu, khoé môi cong cong lên gian manh “ Cứ vui vẻ đi…”.



- Ba nói gì? – Đan Băng cũng ngạc nhiên không kém khi ông Đình nói Tuyết Y vừa gọi để báo chiều cậu dẫn Tử Di đến.

Ông Đình vui mừng ra mặt:

- Con nghe rồi đấy, nhớ dặn quản gia Thái chuẩn bị mọi thứ cho tốt nhé.

Ông đứng dậy, nét cười vẫn phảng phất trên nếp nhăn phía đuôi mắt:

- Cuối cùng ta cũng sắp có con dâu rồi.

Nhìn vẻ mặt và nụ cười mãn nguyện của ba mình, Đan Băng không dám nói ra suy nghĩ của mình, cậu cảm giác một điều gì đó không ổn chút nào…



Không cần gọi, người đẹp đã tự gọi đến cho mình, môi cậu bật cười gian tà, tay ởm máy lên:

- Anh đây?

- Chiều anh rảnh chứ.

Tuyết Y đáp lại giọng tiếc rẻ:

- Chiều anh có hẹn dùng bữa với ba rồi. Có chuyện gì không?

- Vậy ạ, cũng không có gì, em muốn mời Hàn thiếu đến dùng bữa với gia đình vậy thôi mà?

- Ừm – Tuyết Y bỗng nói – Vậy em cũng đến dùng bữa với gia đình anh nhé.

Bên đầu dây kia, Nhã Kỳ vừa nghe câu nói đó xong cô lập tức hỏi lại:

- Đến nhà anh dùng cơm?

- Ừm, không được à?

- Không không, đương nhiên. Vậy mấy giờ?

- Tầm 7h nhé.

- Dạ…

Tuyết Y tắt máy, ngả người ra phía sau đuôi mắt cậu cong lên phía trên như đang cười gì đó…Giừơng như mọi chuyện đều nằm trong tầm tay cậu thì phải…

Tử Di cúi đầu chào ông Đình rồi khẽ cười với Đan Băng. Ông Đình gật đầu nhìn cô trìu mến:

- Hai đứa ngồi đi.


Tuyết Y kéo ghế cho Tử Di ngồi xuống.

Mọi người cùng dùng bữa với nhau, ông Đình lên tiếng trước hỏi:

- Hai đứa quen nhau cũng được gần năm rồi à

Nói quen nhau thì hơi quá, Tử Di cúi đầu không nói gì, Tuyết Y chỉ cười gật đầu…

Đan Băng nhìn theo thái độ Tuyết Y, cậu thấy nó có gì là lạ, không bình thường tý nào cả….

Bà Thái đi đến nói:

- Chủ tịch, có cô Nhã Kỳ đến.

Ông Đình nhíu mày:

- Cô ấy đến có việc gì?

Tuyết Y lên tiếng:

- Là con mời đến.

Ông Đình ngạc nhiên nhìn cậu:

- Con mời.

Tuyết Y không nói gì thêm, cậu quay xang bà Thái nói:

- Bác mời cô ấy vào đi.

- Vâng.

Bà Thái lui ra ngoài.

Ông Đình khó hiểu nói:

- Con mời cô ta đến đây làm gì, đây là bữa ăn gia đình mà.

Tuyết Y hơi cười, mặt khinh khỉnh:

- Cơm gia đình…

Thấy giọng điệu Tuyết Y có phần nào thay đổi so với lúc đầu, ông Đình nghiêm giọng:

- Con muốn làm gì nữa đây?

- Chào chủ tịch…- Nhã Kỳ cúi đầu chào ông Đình rồi ngẩng đầu chào mọi người có mặt trong đó.

Cô chợt khựng lại khi có mặt Tử Di lại đó nhưng vẻ mặt đó chỉ tồn tại trong giây lát rồi đổi ngay bằng lời nói ngọt ngào:

- Cô Di cũng đến dùng bữa với gia đình sao?

Tử Di nhìn Nhã Kỳ với ánh mắt sợ sợ, cô cố ép mình cười rồi gật đầu thay câu nói. Ông Đình miễn cười cười đáp với Nhã Kỳ:

- Con đến rồi thì ngồi xuống cùng ăn đi.

- Dạ.

Nhã Kỳ vừa kéo ghế, Tuyết Y đã lên tiếng:

- Không biết đứng dậy à?

Mọi ánh mắt đều dừng lại ở Tuyết Y, cậu nhíu mày nhìn về Tử Di, mặt Tử Di sựng lại, đôi mắt ngơ ngác tối sầm lại…

Tuyết Y chau mày nhắc lại:

- Đứng dậy.

Ông Đình kêu lên:

- Tuyết Y…

Đan Băng thở hắt ra, cậu biết ngay Tuyết Y lại giở trò gì đó rồi mà lại. Cậu lắc lắc đầu theo dõi mọi việc.

Nhã Kỳ nhướng nhường hàng lông mày được kẻ vẻ tỉ mỉ, đôi môi cười tủm không để lộ sự sung sướng ra mặt.

Ông Đình nói:

- Nhã Kỳ, ngồi xuống đó đi.

- Tôi bảo cô đứng dậy cơ mà. – Tuyết Y đanh tiếng quát.


Tử Di vội vàng đứng dậy, giọng cậu dịu đi:

- Nhã Kỳ qua đây ngồi.

Ông Đình thấy con mình quá đáng, ông nói:

- Con đang làm cái trò gì vậy.

Nhã Kỳ di chuyển thật nhanh xang ngồi cạnh Tuyết Y, cậu liếc qua Tử Di Đình vẻ mặt thản nhiên rồi quay lại với Nhã Kỳ, giọng nhẹ nhàng:

- Anh tưởng em không đến được.

Nhã Kỳ trố mắt nhìn Tuyết Y, cô nhớ mình có từ chối cậu bao giờ đâu nhỉ.

Cô vừa định há mồm ra thì Tuyết Y đã tiếp:

- Nghĩ em không đến nên anh mới…

Cậu tỏ vẻ ra có lỗi với Nhã Kỳ khi đã đưa Tử Di tới đây. Dù không hiểu gì nhưng Nhã Kỳ cũng thấy hãnh diện trước mặt người nhà cậu. Cô chỉ cười e then vén tóc ra tai ý không sao.

Tuyết Y quay lại nhìn Tử Di đang đứng chần ngần sau lưng Nhã Kỳ, ánh mắt cô buồn buồn nhìn họ. Lòng cậu thoáng quặn lại, cố ép mình nở nụ cười đểu giả:

- Xin lỗi đã làm phiền cô. Bây giờ cô có thể ra về để gia đình tôi nói chuyện riêng được chứ?

Không thể ngờ được Tuyết Y lại nói những lời phũ phàng như vậy được với Tử Di. Vậy là chẳng còn lý do nào cô có thẻ ở lại khi cậu đã lên tiếng đuổi cô như vậy. Mặt Tử tái lại nhìn Tuyết Y chăng chối…Sao cậu lại nói cô đến rồi lại đuổi cô về trước mặt mọi người thế này. Đây là lần thứ bao nhiêu Tuyết Y đã làm cô tổn thương như vậy.

Thấy mọi người đang nhìn mình chằm chặp, cô không thể để vẻ mặt đáng thương đó được, Tử Di cố gắp ép mình tỏ ra thái độ bình thường, ánh mắt vô hồn nhìn xang ông Đình cúi đầu chào.

- Xin phép chủ tịch.

Ông Đình nhìn vẻ mặt cố cứng rắn của Tử Di mà chạnh lòng. Sao Tuyết Y lại cư xử như vậy được chứ.

- Là người tôi mời đến được chứ.

Đan Băng kéo tay Tử Di lại, cậu ấn vai cô ngồi xuống chỗ mình, giọng quan tâm nói:

- Sao lại bỏ đi như vậy. Từ chối người ta để bị như này à.

Gịong Đan Băng như đang trách khứ Tử Di. Cô nhìn cậu mắt ngờ nghệch chẳng hiểu gì.

Ông Đình nhìn qua nét mặt Đan Băng rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Miệng ông hơi cười an lòng. Tuyết Y cười nhạt nhìn hai người. Nhã Kỳ thấy Tử Di đang ở thế bí, cô cố nói thêm:

- Cô Di được nhiều người săn đón quá nhỉ. Nghe nói cô đang có quan hệ với Huỳnh tổng thì phải.

Tử Di cau mày nhìn lên Nhã Kỳ, cô cố tình hỏi vậy là có ý gì. Nhã Kỳ nhơn nhơn mặt nhướng mày nhìn Tử Di đầy khiêu khích. Nhìn bản mặt này của Nhã Kỳ, Tử Di không thấy bực tức mà ngược lại còn thấy nực cừơi thay khi Nhã Kỳ luôn muốn ép cô vào thế khó nói với vẻ người tốt…

- Nhã thư biết quan tâm người khác ngoài Hàn thiếu từ bao giờ thế.

Đan Băng hỏi lại Nhã Kỳ, mặt cậu cười cười như đang nửa đùa nửa nói mỉa.

Nhã Ky hơi chau mày rồi lại bật cười lảng đi câu nói của Đan Băng:

- Nghe nói em là bạn học của cô Di đây à?

Đan Băng gật đầu:

- Có chuyện gì à?

- Ồ không,…- Nhã Kỳ khẽ cười – Chỉ …

- Bạn à…- Tuyết Y bật cười mỉa mai – Có tình bạn quan hệ chăn gối à…

Tử Di cùng Đan Băng nhìn sững Tuyết Y.

Họ đã quên đi chuyện mà Tuyết Y đã gây ra, và Đan Băng cũng đã làm theo điều kiện của Tuyết Y để cậu giữ im lặng vậy mà…

Tử Di chăm chăm nhìn vào Tuyết Y, cô không ngờ cậu lại bỉ ổi như vậy…Đan Băng tức đỏ mặt, cậu nghiến răng:

- Hàn Tuyết Y…

Ông Đình cũng bất ngờ đến sửng sốt khi nghe Tuyết Y nói như vậy.

Đan Băng đứng dậy sô ghế túm lấy cổ áo Tuýêt Y kéo lên…

- Ở đây ta là người vô hình à.

Thấy cảnh xô bổ của hai đứa con, ông Đình đứng dậy quát ngăn họ lại.

Nhã Kỳ bất ngờ khi chứng kiến cảnh hai anh em họ Hàn đánh nhau, cô vội vàng can ngăn, gỡ tay Đan Băng ra nhẹ nhàng nói:

- Có gì từ từ nói, đừng động chân động tay như vậy.

Đan Băng nhìn Tuyết Y đầy căm phẫn, sao lại có thể loại đê tiện như vậy được chứ. Cậu hạ nắm đấm xuống, xốc lại cổ áo mình mặt mày hầm hầm sát khí gườm gườm Tuyết Y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận