Mộc Dung Chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt tràn đầy yêu thương và ước mơ: “Tôi cũng biết, tôi không xứng với anh, cũng t ngoài kia anh đã có ý trung nhân.
Anh thậm chí còn từ chối quận chúa Ngọc Linh Long của Đại Hạ.”
“Huống hồ… thực lực của anh cao siêu như vậy.
Tôi chẳng qua chỉ là cô gái nới đất man hoang, sao có thể xứng với anh được chứ?”
Mộc Dung Chỉ dứt lời, khóe miệng nhếch thành nụ cười, giống như đang tự giễu.
“Nhưng mà, những lời này, nếu hôm nay tôi không nói, sợ rằng sau này, tôi vĩ không có còn hội nói nữa…”
“Nếu như công tử Tân Vũ Phong chỉ là một người bình thường, nhất định tôi sẽ bất chấp mọi giá, bắt cóc anh về đây, làm áp trại tướng quân của tôi trong trại Thanh Mộc!”
Dứt lời, toàn trường xôn xao!
Dũng khí mà Mộc Dung Chi dùng để đối mặt với người trong lòng tuyệt đối là điều hiếm thấy ở những cô gái trên thế gian này!
Hai gò má Tần Vũ Phong, cũng bị màn tỏ tình này của Mộc Dung Chị, làm cho ửng đỏ.
Nhưng anh không thể trốn tránh, nhìn vào đôi mắt của Mộc Dung Chỉ, nghiêm túc đáp: “Cảm ơn tình yêu của cô Mộc! Nhưng… cô Mộc đừng tự coi nhẹ bản thân, cho dù là vào rừng làm giặc cũng tuyệt đối không phải là lý do khiết bản thân kém người khác một bậc.
Cô Mộc là một cô gái rất tốt, chẳng qua giữa hai người chúng ta, sợ rằng chỉ có tình cảm bạn bè!”
Mộc Dung Chỉ gật đầu cười: “Tôi đã đoán được từ trước.
Vậy công tử Tân Vũ Phong này, anh có thể ôm tôi với danh nghĩa bạn bè được không?”
Tân Vũ Phong cúi đầu xuống, cười một tiếng: “Đương nhiên là được.”
Anh lễ phép, nhẹ nhàng ôm Mộc Dung Chỉ.
“Được rồi.”
Mặc dù Mộc Dung Chỉ chưa buông bỏ được, vẫn là mang nụ cười thỏa mãn, rời khỏi ngực Tần Vũ Phong “Công tử Tân Vũ Phong, anh có chuyện quan trọng bên người, tốt nhất nên nhanh chân rời đi, Dung Chỉ cũng có chuyện phải làm, tỷ như… trận chiến giữa anh với trại chủ Tổng Trung Hãn ấy, tiền đặt cược trận đó, tôi còn chưa kịp thu “Công tử Tân Vũ Phong, anh kiếm về cho tôi một khoản không nhỏ đâu.”
Nghe thấy Mộc Dung Chi nhắc tới chuyện này, Tân Vũ Phong không nhịn được cũng cười thành tiếng, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Tần Vũ Phong gật đầu: “Được, cô Mộc đang bị thương nặng, nên sớm trở lại trại dưỡng thương đi thôi, những người khác cũng không cần đưa tiễn, tôi xin cáo lui!”
Khóe miệng Mộc Dung Chi câu thành nụ cười, sau đấy xoay người, trong ánh mắt soi mói của mọi người, quay về với người thân trong trại Thanh Mộc.
“Dung Chi, cô thích Tân Vũ Phong đó thật hả?”
“Thiếu chủ Thiếu chủ, cô thích công tử Tân Vũ Phong kia thật hả?”
Mộc Dung Chỉ vừa mới quay lại chỗ tụ tập trong trại Thanh Mộc, liền có mấy người bình thường khá là thân thiết với Mộc Dung Chỉ vọt tới Mộc Dung Chỉ bất đắc dĩ mỉm cười: “Đó là dĩ nhiên! Nếu không mới nãy tôi làm cái gì thế, đùa bốn anh ấy à?”
“Chậc chậc chậc, chẳng qua là chúng tôi không nghĩ tới…”
“Không nghĩ tới đoá hoa cao lãnh của Tây Nam Miêu Cương chúng ta, cũng sẽ có một ngày nép vào lòng người khác như chim nhỏ như vậy, chậc chậc!”
“Tôi ấy à, cõi lòng đã tan nát mất rồi, nữ thần của tôi thích người người khác!”
“Mấy người đi chết đi!” Mộc Dung Chỉ dở khóc dở cười.
Giờ phút này trong phạm vi bảy mươi hai trại tràn ngập tiếng cười vui sướng..