Huyền Vũ an ủi: “Nếu như nói đến lỗi lâm ở đây, như vậy mười hai vệ trung thiết huyết chúng ta, ban đầu mỗi người đi thăm dò tin tức bí bảo vì Thiên Vũ đại nhân, đều có tội!”
“Hơn nữa, tôi tin tưởng, Thiên Vũ đại nhân là người hiền ắt được trời giúp, sẽ không chết dễ dàng như vậy được, không phải sao!”
Dáng vẻ Thanh Long hoàn toàn chìm đầm trong bi thương, hoàn toàn không nghe vào một lời nào của Huyền Vũ.
Huyền Vũ cắn răng, đi ra phía trước, trực tiếp cho Thanh Long một bạt tai!
“Bốp!” một tiếng.
Thanh Long rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Huyền Vũ kinh ngạc không thôi.
“Thanh Long, vứt dáng vẻ mặc niệm tang tóc kia của cậu đi”
“Tôi lặp lại lần nữa, Thiên Vũ đại nhân là người hiền ắt được trời giúp, không thể nào dễ dàng chết như vậy! Cậu đang ở đây nguyền rủa Thiên Vũ đại nhân sao?”
Hầu kết Thanh Long lên xuống hai lần, rốt cuộc hiểu được thâm ý của Huyền Vũ.
“Không dám!”
Trong mắt Thanh Long còn ướt lệ, hô to một tiếng, Huyền Vũ hít sâu một hơi, đi về phía trước hai bước, đứng trước mặt mười hai vệ trung thiết huyết.
“Mọi người suy nghĩ thật kỹ xem, thời điểm chúng ta đi theo Thiên Vũ đại nhân tới biên giới phía bắc, đã nhận được bao nhiêu lần, tin Thiên Vũ đại nhân tử trận rồi!
Tất cả mọi người đều im lặng.
Không sai.
Tại chiến trường biên giới phía bắc, Tân Vũ Phong đúng là có không ít lần, rơi vào trận địa của kẻ địch, nhất định phải chết không thể nghỉ ngờ.
Thậm chí, chỉ với mười hai vệ trung thiết huyết bọn họ, liền không chỉ một lần tận mắt nhìn thấy, cả người Thiên Vũ đại nhân bị thương nặng trên chiến trường, hy vọng sống thì ít, nguy cơ chết thì nhiều.
Nhưng mỗi một lần, Tân Vũ Phong đều như có kỳ tích, tận mắt nhìn thấy anh đứng bật, tận mắt nhìn thấy anh khôi phục lực chiến đấu!
Vẻ mặt của mọi người, hòa hoãn đi rất nhiều, anh ta tiếp tục nói tin lần này, Thiên Vũ đại nhân, cũng sẽ như cũ không có bất kỳ ngoại lệ nào!”
“Được rồi, hiện tại tôi nhân danh thủ lĩnh của mười hai vệ trung thiết huyết, ra lệnh cho toàn bộ Doanh trại Thần Sách!”
Mọi người, vững lòng chờ đợi tin vui khởi tử hồi sinh của Thiên Vũ đại nhân, bất luận là kẻ nào, không được ở trong Doanh trại Thần Sách, có bất kỳ hành động mặc niệm nào cho Thiên Vũ đại nhân!”
“Một khi phát hiện, sẽ coi là đang nguyền rủa Thiên Vũ đại nhân, nhiêu loạn lòng quân, xử trí quân pháp tại chổi”
“Nghe có hiểu không?”
“Hiểu rõII!”
Tiếng trả lời lớn nhất, là tiếng gầm gần như tê tâm liệt phế, của Huyền Vũ Ở ngoài ngàn dặm.
Đế Độ, Yến Phiệt.
Sau khi Lâm Kiều Như trở lại Đế Đô Yến Phiệt, Yến Đông Lam đối với hòn ngọc quý này đã mất nhiều năm, quả thật sủng ái vô cùng.
Chỉ cần Lâm Kiều Như cần, tùy thời Yến Đông Lam cũng có thể cho Lâm Kiều Như, ngay cả mặc quần áo tới duỗi tay há miệng chờ cơm, ngay cả rửa mặt cũng không cần tự mình động tay, cuộc sống có người hầu kẻ hạ.
Lâm Kiều Như dĩ nhiên không cần.
Cô mặc dù đã trở lại Yến Phiệt, đã từng trải qua cuộc sống cô chủ, cẩm y ngọc thực.
Nhưng bởi vì Lâm Kiều Như có trải qua cuộc sống trong hai mươi năm qua, một chút khí thế điêu ngoa nào của cô chủ, cô cũng không có, mà hoàn toàn ngược lại, bất kể là chuyện gì, cô cũng thích tự mình làm mọi thứ.
Cũng chưa bao giờ xem bất kỳ một cái hạ nhân nào ở Yến Phiệt, cho rằng họ là người thấp kém hơn so với cô ấy, ngược lại đối xử vô cùng ôn hòa Vì vậy, Lâm Kiều Như khi trở lại Đế Đô Yến Phiệt, trong.
một thời gian ngn, liền nhận được sự tôn kính và yêu quý của phần lớn hạ nhân của Yến Phiệt từ trên xuống dưới Không chỉ như thế, thời khäc Lâm Kiều Như đều nhớ rõ, mình trở lại Yến Phiệt, không phải là tới hưởng phúc, cũng.
không chỉ là vì cùng bố ruột nhiều năm chia xa của mình, hưởng niềm vui gia đình.
Lâm Kiều Như nhớ rõ, mình trở lại Đế Đô Yến Phiệt, quan trọng nhất là, Yến Phiệt có thể cho cô, cung cấp tài nguyên luyện võ cao cấp nhất!
Nếu trong tay Lâm Kiều Như có được tài nguyên hậu đãi như vậy, hiển nhiên là không dám lười biếng chút nào, mỗi ngày gần như là đều mất ăn mất ngủ luyện võ!
Trong lòng Lâm Kiều Như luôn ấp ủ một ý niệm quan trọng, chính là phải nâng cao tu vi của bản thân, trở thành người có thực lực sóng vai với Tân Vũ Phong!.