Trừ hoàng thất ra, chỉ có quận chúa Ngọc Linh Long mới có vinh hạnh này, có được một con ngựa tốt.
Toàn thân cỗ xe được làm bằng vàng, trên đó có khắc.
hình rồng vàng bốn móng, đó là tượng trưng cho sự vô cùng giàu có cũng như phẩm giá của người ngồi trong cô xe.
“Tứ hoàng tử đến rồi!”
Giữa đám đông, không biết ai đã hét lên như vậy.
Lúc Yến Đông Lam vừa nghe thấy tiếng này, có hơi mất thể thống, ky binh vây xung quanh cỗ xe ngựa hoàng kim, vừa xuống xe liền tuyên bố: “Tứ hoàng tử ghé thăm Yến Phiệt”
“Hoan nghênh Tứ hoàng tử”
__ Yến Đông Lam dân đầu nghiêng người nghênh đón trước cỗ xe ngựa hoàng kim của Tứ hoàng tử, đám người hầu phía sau cũng quỳ xuống chào hỏi.
Với thân phận của Yến Đông Lam thì không cần phải hạ người xuống cúi chào, đây là Tứ hoàng tử đã rất nể mặt Tứ hoàng tử cũng không làm bộ làm tịch, anh bước xuống xe ngựa vô cùng tôn kính lấy tay đỡ Yến Đông Lam “Bác Yến à, cần gì phải khách sáo như vậy?”
Nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt của Tứ hoàng tử như gió xuân, anh mặc áo bào thêu hình rồng vàng bốn móng, quý phái khác thường.
“Tứ hoàng tử ghé thăm, Yến Phiệt chúng tôi đương nhiên là phải tiếp đón nồng nhiệt chứ!”
‘Yến Đông Lam cười khách sáo, lúc này, Yến Vô Kiên lùi về sau, đẩy Yến Thanh Tinh ra.
‘Yến Thanh Tinh quay đầu liếc mắng em trai mình m cái, sau đó nhanh chóng bước qua chào Tứ hoàng tử một lần nữa với giọng điệu có chút xấu hổ.
“Tiểu nữ Yến Thanh Tỉnh, cung nghênh Tứ hoàng tử”
“Em gái Thanh Tỉnh, từ khi nào chúng ta trở nên xa cách như vậy” Tứ hoàng tử cười nói.
Yến Thanh Tinh cúi đầu, cười không nói gì, phát hiện vành tai của Tứ hoàng tử ửng đỏ lên.
Yến Thanh Tinh vừa tài năng vừa xinh đẹp, chính là tiểu thư khuê các có tiếng ở Đế Đô.
Yến Phiệt thậm chí còn cố ý gả cô vào hoàng thất, Tứ hoàng tử uy thế không thấp, vừa trẻ tuổi vừa tài năng, cho nên đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất của bọn họ!
Đối với Tứ hoàng tử mà nói, Yến Thanh Tinh cũng như vậy!
Tài sắc vẹn toàn, tiếng tăm lừng lẫy, cô gần như là hình mẫu để mọi người noi gương Gia cảnh cũng tốt, lại là cô cả kế thừa ngàn ngăm của Yến Phiệt ở Đế Đô.
Không cần phải nói, hai người này chính là xứng đôi, bất kể là xuất thân, ngoại hình hay tuổi tác.
Tứ hoàng tử mỉm cười và chào hỏi với vị hôn phu của mình một chốc, sau đó mới chú ý tới ở trong góc, có một cô gái xinh đẹp tuyệt vời với khí chất lạnh lùng.
Nếu như nói Yến Thanh Tinh là tiểu thư khuê các số một của Đế Đô, chính là một bông hoa giàu có của Đại Hạ.
‘Vậy thì cô gái kia, bất luận về dung mạo hay khí chất đều không chê vào đâu được, giống như một đóa Thiên Sơn Tuyết Liên, âm thầm mà nở rộ.
Tứ hoàng tử không khỏi tò mò hỏi: “Yến Phiệt chủ, cô gái kia, chính là con gái thất lạc bên ngoài nhiều năm của ông?”
‘Yến Đông Lam quay đầu, nhìn theo hướng chỉ tay của Tứ hoàng tử, nhìn một lát, không biết là Lâm Kiều Như từ lúc nào, lại im lặng đứng ở một góc.
Đây là lần đầu tiên Yến Đông Lam để Lâm Kiều Như đón tiếp khách quý, trong lòng đương nhiên không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Đúng vậy, đây là con gái lớn của tôi, Kiều Như”
Sau khi suy nghĩ một chút, Yến Đông Lam đã quay lại trạng thái bình thường, mỉm cười nói với Lâm Kiều Như: “Kiều Như, con còn không mau ra chào hỏi Tứ hoàng tử đi?”
Lâm Kiều Như nghe thấy lời này, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên mặt cô: “Vâng, thưa bị Lâm Kiều Như khẽ bước tới với nụ cười lịch sự nhưng lãnh đạm trên khuôn mặt, bước đến trước mặt Tứ hoàng tử.
“Tiểu nữ Lâm Kiều Như, tham kiến Tứ hoàng tử”.