“Nhiều năm trước, ngài từng cầu hôn Ngọc Linh Long, Ngọc Linh Long chính là quận chúa đương triều, một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn thì trong lòng Thanh Tinh cũng vô cùng kính trọng ngưỡng mộ mãi thôi, cũng không dám sinh ra một lời oán hận nào”
“Nhưng… Nhưng…”
‘Yến Thanh Tinh nói đến đây thì nghẹn ngào hai lần, dường như là đang cố kìm nén để không khóc nức nở và nước mắt trong đôi mắt của mình.
“Nhưng Lâm Kiều Như… Điện hạ, rốt cuộc thì ngài cảm thấy Kiều Như mạnh hơn tôi ở chỗ nào? Xét về sự xinh đẹp xét về hoàn cảnh gia đình xét về tài danh, thì tôi thua kém Lâm Kiều Như ở điểm nào cơ chứ?”
Lời nói của Yến Thanh Tỉnh có thể nói là đang chất vấn.
Nhưng suy cho cùng thì Yến Thanh Tinh đã tự đặt mình vào tư thế cực kỳ thấp, cho nên cho dù có là chất vấn thì tâm trạng của Tứ hoàng tử sau khi nghe xong vẫn thoải mái.
Thử nhìn mà xem, một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp ưu tú như vậy mà dành cho anh ta sự coi trọng như tị trước mặt anh ta đau khổ cầu xin anh ta một cái liếc nhìn ưu ái…
Đây chính là ưu thế của việc làm một hoàng tử!
Nhưng, Tứ hoàng tử vẫn cố ý làm ra một biểu cảm vừa thành khẩn lại áy náy: “Thanh Tỉnh, em rất tốt, cũng không có bất kỳ chỗ nào không bãng Kiều Như!”
“Tôi vậy mà lại không biết Thanh Tinh em đã một lòng hướng về tôi, lại vẫn luôn coi em như là một đứa em gái, đây là tội lỗi của tôi!”
“Thật xin lỗi, hai mươi năm qua tôi cũng không phân biệt được tình cảm nam nữ, chỉ biết là hôm nay gặp được cô chủ Kiều Như thì tôi mới phát giác ra rồi động lòng, thì ra là một loại cảm giác như vậy!”
“Cho đến hôm nay khi tôi nhìn thấy cô chủ Kiều Như!”
“Sương mù trước mắt tôi, mới được xua tan đi.
Dường như tôi đã thật sự nhìn thấy được tương lai là tôi sẽ yêu thương một người con gái và cùng ở bên nhau cả đời!”
Tình cảm chân thành nồng nàn của Tứ hoàng tử dường như làm cho bản thân cũng muốn tin rằng bản thân mình thật sự thích Lâm Kiều Như.
Muốn ở bên một mình Lâm Kiều Như một đời một kiếp.
Tứ hoàng tử nói đến mức bản thân mình cũng muốn tin rồi, làm sao Yến Thanh Tinh có thể không tin được?
‘Vành mắt của Yến Thanh Tỉnh đỏ hoe lên, nước mắt trong đôi mắt đẹp long lanh ấy không ngừng rung rinh, cứ như chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ lăn dài xuống vậy.
Nỗi đau xót trong lòng Yến Thanh Tinh trong giờ phút này dường như không hề có chút giả tạo nào.
Tâm tư kín đáo như Yến Thanh Tinh mà giờ phút này trong lòng cũng tràn đầy bất lực.
Vì cái gì?
Lẽ nào chữ tình lại không có quy luật gì như vậy sao?
‘Vội vàng nhìn lướt qua Lâm Kiều Như một cái, vậy mà lại không bằng cô đã tỉ mỉ bày mưu tính kế tất cả từ khi còn ấu thơ?
Còn cô thì bao nhiêu năm nay tiến bước nào rào bước đấy, cố gắng tạo ra một hình tượng yêu thương Tứ hoàng tử, đến cuối cùng thì tất cả những điều này đều là biểu diễn cho cục đá xem hay sao?
Dựa vào cái Dựa vào cái gì mà một Lâm Kiều Như từ trên trời rớt xuống lại có thể có được công sức khổ cực suốt hai mươi năm trời cầu không được của Yến Thanh Tinh một cách dễ dàng như trở bàn tay, đó là nhẹ nhàng xuất hiện một cái thôi chứ?
Con tiện nhân!
Yến Thanh Tinh cúi đầu xuống để che giấu đi sự tức giận trong mắt mình, tay ở sau lưng dường như muốn xoắn nát lớp vải đắt tiền của váy.
Nhưng Tứ hoàng tử ở phía đối diện thì lại đang thể hiện ra một phong thái như đầu óc đang phiêu du ở một nơi xa xôi nào đó.
Hoàng gia vân luôn vô tình từ xưa đến nay, và Tứ hoàng tử cũng không ngoại lệ.
Hoàng đế đương thời có thể quên đi chiến công lãm liệt của Tân Vũ Phong trong nháy mắt, quả quyết lột sạch danh hiệu chiến thần Thiên Vũ.
Như vậy thì Tứ hoàng tử kế thừa dòng máu của Hoàng đế, cũng có thể dễ dàng bỏ qua hai mươi năm thanh mai trúc mã với Yến Thanh Tinh của anh ta giống như vậy!.