Ngược lại, khi Yến Đông Lam nghèo túng nhất đã ở rể nhà ngoại mình… Là mẹ của chính bọn họ.
Có thể nói đó là một vết nhơ của Yến Đông Lam!
Tuy rằng Yến Đông Lam không chút để ý tới mình, nhưng tin đồn nhảm nhí bên ngoài, vẫn luôn không dứt bên tai.
Cho nên nói thật, hai chị em đều biết, mẹ mình, nhất định không hạnh phúc như khi cha cưới người vợ thứ nhất.
Huống chỉ, người chết là không có khuyết điểm.
Mẹ đẻ của Lâm Kiều Như, chính là ánh trăng sáng của Yến Đông Lam.
Cho nên hai chị em vẫn luôn kìm nén, không chủ động gây sự với Lâm Kiều Như.
Nhưng mặc kệ là như thế nào, sự tồn tại của Lâm Kiều Như, chính là một cái nút thắt trong lòng mẹ.
Thậm chí ở trong mắt Yến Thanh Tinh và Yến Vô Kiên, sự tồn tại của Lâm Kiều Như, chính là một cái vết nhơ của Yến Phiệt!
Khinh thường vết nhơ, cũng là một nguyên nhân Yến Thanh Tinh và Yến Vô Kiên làm lơ Lâm Kiều Như!
Nếu Lâm Kiều Như không rên một tiếng, không xen vào, nói thật, Yến Thanh Tinh cũng không để ý gia tộc nuôi một người rảnh rỗi.
Bao gồm cả Yến Vô Kiên cũng không ngại!
Từ ngày đầu tiên Lâm Kiều Như vào Yến Phiệt,Yến Vô Kiên đã tính toán xong xuôi, nuôi người chị gái cùng cha khác mẹ này đến ngày gả chồng mới thôi.
Nếu Lâm Kiều Như ở nhà chồng phải chịu ấm ức, ngại mất mặt với Yến Phiệt, Yến Vô Kiên nhất định sẽ ra mặt.
Nhưng bây giờ……
Lâm Kiều Như cướp đoạt đồ của Yến Thanh Tinh!
Không sai, không phải tình yêu của Yến Thanh Tinh, không phải nhân duyên của Yến Thanh Tỉnh.
Hoàng quyền phú quý, mới là thứ Yến Thanh Tinh muốn nhất, đối với Yến Thanh Tinh, Tứ hoàng tử chỉ là một môi giới để thực hiện mộng tưởng của mình mà thôi!
Nếu Lâm Kiều Như cướp đoạt của Yến Thanh Tinh, vậy thì ‘Yến Thanh Tinh nhất định sẽ không nhịn!
Yến Thanh Tinh đứng bật dậy.
“Vô Kiên, đi theo chị!”
“Không phải, chị, em còn đang bị bố nhốt lại nữa “Quan tâm ông ấy nhiều như vậy!”
Yến Thanh Tinh hùng hổ, đẩy cửa phòng Yến Vô Kiên ra.
Yến Vô Kiên bất đắc dĩ, cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo.
Hai chị em đi thẳng tới phòng Lâm Kiều Như.
Mà Lâm Kiều Như ở trong phòng, không biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Cô còn đang đắm chìm ở trong đau đớn vì Tân Vũ Phong bỏ mình, bắt đầu gào khóc từ sau khi quay về phòng, sau đó biến thành yên lặng rơi lệ.
Cho nên, khi cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Kiều Như không kịp lau nước mắt, gương mặt kinh ngạc nhìn về phía Yến Thanh Tinh và Yến Vô Kiên.
Hai người kia, ngày thường từ trước đến nay đều không thích để ý tới.
Chủ động đi vào cửa phòng cô, càng không có khả năng.
Lâm Kiều Như nhanh chóng lau lau nước mắt trên mặt, không muốn để lại một ấn tượng kém như vậy cho em trai em gái trên trên danh nghĩa của mình.
“Cái đó…… Thanh Tinh, Vô Kiên, có chuyện vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Lâm Kiều Như miễn cưỡng trưng ra gương mặt tươi cười chào đón, nhưng Yến Thanh Tinh và Yến Vô Kiên không chút quan tâm dáng vẻ này của cô!
Yến Thanh Tinh duỗi tay đánh lên gương mặt tươi cười của Lâm Kiều Như!
“Con khốn không biết xấu hổ, hồ ly tinh!”
Yến Thanh Tinh há mồm là mắng.
“Thật sự không hiểu, vì sao bố tôi lại đưa tai họa như cô về nhà!”
“Con khốn, cả ngày giả vờ giả vịt vô cùng thanh cao, cô cho rằng chúng tôi không biết, cô đê tiện như thế nào sao!”.