Cuối cùng, hai người vẫn phải xin lỗi Lâm Kiều Như.
Dù sao thì Yến Đông Lam cũng đã hạ tối hậu thư.
Nếu Yến Vô Kiên và Yến Thanh Tinh không chịu nói xin lỗi, vậy thì sẽ cấm túc để hai người tự kiểm điểm lại, đóng cửa ở trong phòng ba tháng!
Hai người đều bất đắc dĩ phải nói xin lỗi.
Lâm Kiều Như cũng không phải là người mù, hai người không tình nguyện, suýt chút nữa đã hóa thành vật thể thật.
Nhưng Lâm Kiều Như vẫn chấp nhận lời xin lỗi của Yến Vô Kiên và Yến Thanh Tinh.
Mặc dù ba người trên danh nghĩa là chị em, nhưng trong lòng Lâm Kiều Như hiểu rõ, bất kể là trong mắt đối phương hay là ở trong mắt mình, hai bên chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi.
Đi so đo việc đúng sai với người lạ, có ý nghĩa gì chứ?
Đúng là đối phương không cam lòng thì đã sao, chẳng lẽ Lâm Kiều Như còn có thể thay đổi suy nghĩ trong lòng của bọn họ.
Lâm Kiều Như tự biết mình không làm được, cũng không tiếp tục so đo với Yến Vô Kiên và Yến Thanh Tinh nữa, chỉ muốn mau chóng kết thúc trò cười trước mắt này.
Yến Đông Lam cũng không hài lòng với kết quả này, nhưng cũng không thể làm gì hơn, chỉ đuổi Yến Vô Kiên và Yến Thanh Tỉnh đi.
Sau khi chị em hai người rời khỏi phòng ngủ của Lâm Kiều Như, cũng không chịu yên ổn quay về phòng của mình.
Hoàn toàn ngược lại.
‘Yến Vô Kiên và Yến Thanh Tinh đi thẳng lên lầu, đến phòng ngủ chính của khu nhà Yến phiệt.
“Mẹ”
Yến Thanh Tinh xách váy, xông thẳng tới trước mặt Kiều Ngọc Hoa.
Kiều Ngọc Hoa chính là vợ hiện tại của Yến Đông Lam, là mẹ ruột của Yến Thanh Tinh và Yến Vô Kiên.
Đáng lẽ Kiều Ngọc Hoa đang nhàn nhã tưới hoa trong phòng, vừa nhìn thấy Yến Thanh Tinh, giật mình thiếu chút nữa đã không cầm được bình tưới trong tay.
“Làm sao vậy, bảo bối, con bị làm sao?”
Kiều Ngọc Hoa nhìn thấy dấu tay trên mặt Yến Thanh Tinh, trong nháy mắt biểu cảm trên mặt đan xen giữa đau lòng và kinh ngạt: “Bố con đánh con sao?”
“Không có!”
Yến Thanh Tinh vô cùng tủi thân trả lời: “Mẹ hỏi Vô Kiên đi, chuyện mất mặt như vậy, con không nói ra được!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Kiều Ngọc Hoa vừa an ủi con gái, vừa nói.
“Mẹ, đều do tiểu tiện nhân Lâm Kiều Như kial”
Yến Vô Kiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô ta quyến rũ Tứ: hoàng tử còn không thừa nhận, chị con muốn dạy dỗ cô ta một chút, cô ta còn dám đánh trả!”
Kiều Ngọc Hoa nghe Yến Vô Kiên nói mấy câu, lập tức nổi giận bừng bừng.
“Cô ta phản rồi, đúng là phản rồi mà!”
“Một con ranh không biết từ nơi hoang dã nào tới, Yến phiệt chúng ta có lòng tốt thu nhận cô ta, cô ta còn dám ra tay với cô cả Yến phiệt của chúng ta?”
“Nuôi cô ta ăn sung mặc sướng, coi như là đã cho cô ta mặt mũi, đúng là không có liêm sỉ, mẹ thấy sớm muộn gì cái Yến phiệt này cũng phải do cái đứa con hoang Lâm Kiều Như đó làm chủ!”.
Tìm truyện hay tại ~ TrumTruye n.
n e t ~
Kiều Ngọc Hoa cắn răng, tức giận nói xong lập tức muốn đi ra ngoài.
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Hiện tại Yến Đông Lam đang nổi nóng, Yến Thanh Tinh và ‘Yến Vô Kiên cũng không dám để Kiều Ngọc Hoa ra ngoài tìm Lâm Kiều Như, dù sao thì chắc chắn hiện tại Yến Đông Lam và Lâm Kiều Như vẫn còn đang ở chung một chỗ!
“Tìm người bố vô dụng đó của các con!” Kiều Ngọc Hoa cắn răng nghiến lợi nói.
Yến Vô Kiên vội chạy tới, ôm lấy cánh tay Kiều Ngọc Hoa: “Mẹ, đừng mà, hiện tại bố đã thương yêu cái đứa con hoang ấy như bảo bối, mới nãy còn bắt hai đứa con phải xin lỗi cái đứa con hoang ấy nữa!”
“Cái gì? Thật sao?”
Lúc này trên mặt Kiều Ngọc Hoa vừa khiếp sợ lại vừa phẫn nộ.
Yến Vô Kiên khó chịu gật gật đầu.
Đường đường là cậu chủ Yến phiệt, lại phải xin lôi một đứa con hoang, thật sự quá mất mặt.
Kiều Ngọc Hoa hít sâu hai hơi, ép buộc mình phải nguôi cơn giận..