“Mùi vị của Nhuyễn Cân Tán như thế nào!”
Vẻ mặt Bạch Hứa Trạch khiếp sợ, không thể tin nhìn hắn: “Để tiện! Mấy người hạ độc!”
“Thằng nhóc, ở biên giới phía bắc đánh giặc nhiều năm như thế, không hiểu cái gì gọi là nhà quân sự luôn phải lừa địch à!”
Bạch Hứa Trạch cắn răng không nói, đợt tiến công càng mãnh liệt, để trước khi thuốc phát huy tác dụng, đánh bại đối phương.
Nhưng rất nhanh, Bạch Hứa Trạch cảm thấy cơ thể của mình vô cùng suy yếu, thậm chí không thể lấy ra một chút sức lực nào! Mười hai vệ trung thiết huyết cũng như thế! "Tại sao.....mấy người không có phản ứng...”
Bạch Hứa Trạch cắn răng, chất vấn đối thủ của mình.
Đối phương mặt đầy khinh miệt.
“Nếu đã hạ độc cho các người, chúng ta sao có thể không có sự chuẩn bị chứ! Chúng ta sớm đã dùng thuốc giải rồi!”
“Chỉ có điều, thật không ngờ rằng, các người lại dám xông tới như thế?!”
Lúc này, Huyền Vũ vô cùng hối hận.
Nhuyễn Cân Tán kia không mùi không vị, trong tình huống bình thường, căn bản sẽ không ai phát hiện ra.
Chỉ có điều, Huyền Vũ bây giờ hối hận thì cũng đã muộn màng! Bời vì mười hai vệ trung thiết huyết, thêm cả Tiêu Mặc Chiến, bên phía bọn họ, trúng độc nặng nề!
Dường như mỗi người, có thể nhìn thấy trong đôi mắt của họ sự suy yếu vô lực.
Nhưng bên đối phương, những tên cao thủ của Yến Phiệt, thần sắc dồi dào, càng đánh càng hăng bởi vì bọn họ bên này tinh thần đã bị giảm sút.
Bên phía Huyền Vũ, rất nhanh sẽ không địch lại, bị mười hai vệ trung thiết huyết tóm.
Mười hai vệ trung thiết huyết bên này thêm Tiêu Mặc Chiến, mỗi người lộ vẻ mặt không cam lòng, trong lòng hối hận vô cùng.
Chỉ có điều, bọn họ trong lòng hối hận, không phải là vì hôm nay không nên đến cứu Lâm Kiều Như.
Mà hối hận bởi vì tại sao lại không có phòng bị!
Tại sao trên đường nhìn thấy bảo vệ của Yến Phiệt vô cùng thưa thớt, không hề có người phòng bị, trông coi Lâm Kiều Như, nhìn thấy nhiều điều kỳ lạ như thế trong lòng cũng không cảm thấy có chút gì không ổn.
Chỉ cảm thấy ông trời cũng đang giúp đỡ bọn họ.
Chết tiệt!
Huyền Vũ cắn răng, cúi đầu.
Cao thủ của Yến Phiệt, đã bắt mười hai vệ trung thiết huyết.
Trên mặt người dẫn đầu hiện ra vẻ dữ tợn cùng nụ cười lạnh.
“Lũ giặc kia, tự ý xông vào trong địa của Yến Phiệt chúng tôi, dựa theo luật lệ Đại Hạ, đem chém!”
Thắng làm vua, thua làm giặc!
Trong lòng Huyền Vũ không có gì oán thán!
Những người khác cũng như thế!
Không thể trách ai được, nếu trách, chỉ có thể trách chính mình quá khinh địch!
Lén hạ độc mới có thể chiến thắng lại ngạo mạn như thế?!
Nhưng cũng không làm gì được.
Mũi đao lạnh lẽo chỉ thẳng vào cổ Thanh Long.
- ------------------.