Tần Thiên Lâm dưới sự truy vấn của Tần Thiên Vương lại bổ sung thêm không ít chi tiết tỉ mỉ.
Tần Thiên Vương sau khi nghe xong tất cả, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Thật lâu sau, Tần Thiên Vương mới chậm rãi mở miệng.
“Được rồi! Vì không giữ được kho báu nên con cũng đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa! Cứ dưỡng thương cho tốt đi, không cần suy nghĩ lung tung.
“Vâng, bố...!
Màn đêm buông xuống, phủ Thượng Quan.
Lâm Kiều Như cả ngày hôm qua đã nhận lấy quá nhiều kinh hãi.
Cùng với việc mấy ngày liên tục ở trong Yến Phiệt, tâm trạng tiều tụy, sau khi cùng Tần Vũ Phong quay về phủ Thượng Quan mới yên tâm một chút, liền ngủ đến mức trời đất tối sầm, mãi cho đến khi tối mịt mới tỉnh lại.
Lâm Kiều Như từ trong chăn đứng dậy, cô ngày người ngồi một lúc lâu, nhìn cảnh vật xung quanh mình, đột nhiên như là nhớ ra điều gì đó.
Lâm Kiều Như đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên, cầm lấy một chiếc áo choàng khoác lên vai, rồi vội vã mà đi tìm Tần Vũ Phong.
“Tần Vũ Phong!”
Trong phòng ngủ của Tần Vũ Phong không có người.
Lâm Kiều Như lại vội vã chạy xuống lầu.
Trong nhà hàng ở tầng một, Lâm Kiều Như rốt cục cũng thấy được Tần Vũ Phong, còn có mười hai vệ trung thiết huyết và Tiêu Mặc Chiến đang cùng Tần Vũ Phong uống rượu trò chuyện vui vẻ.
“Kiều Như, sao lại ra đây rồi?”
Trên mặt Tần Vũ Phong sau khi uống chút rượu có chút ửng hồng, mỉm cười nhìn về phía Lâm Kiều Như.
Mười hai vệ trung thiết huyết và Tiêu Mặc Chiến, cũng liền quay ra phía Lâm Kiều Như chào hỏi: “Cô Kiều Như!” “Cô Kiều Như? Hừ!” Lâm Kiều Như bĩu môi, đặt mông ngồi bên cạnh Tần Vũ Phong: “Lâm Kiều Như tôi, không đảm đương nổi một câu cô Kiều Như của các vị đại nhân!”
Bọn người Thanh Long hiểu ý nở nụ cười, thậm chí bắt đầu ồn ào.
“Ai nha, Thiên Vũ đại nhân của chúng ta giấu diếm lâu như vậy, rốt cuộc cũng không giấu nổi rồi!” “Thiên Vũ đại nhân, nhanh giải thích cho cô Kiều Như một chút đi!”
Tần Vũ Phong cười khoát tay, ra hiệu cho đám người Thanh Long đừng làm ầm ĩ nữa.
Vẫn còn có những tiếng cười nhỏ rời rạc nữa vang lên, nhưng nhìn chung là đã yên lặng trở lại.
Tần Vũ Phong vui vẻ nhìn Lâm Kiều Như: “Tức giận sao?”
Lâm Kiều Như giống như tức giận trợn mắt liếc Tần Vũ Phong: “Anh thế nhưng lại là Thiên Vũ đại nhân, em nào dám tức giận với anh?”
Tần Vũ Phong nhìn bộ dạng oán trách của Lâm Kiều
Như, không khỏi lại nở nụ cười.
Lâm Kiều Như giơ đôi bàn tay trắng như phần vỗ hai cái trên người Tần Vũ Phong: “Còn cười! Còn cười!” “Một chủ tịch tập đoàn Phong Vân, một chiến thần Thiên Vũ, anh nói xem, anh còn giấu diếm em cái gì nữa!” “Không có, thật sự không còn nữa.” Tần Vũ Phong cười đón lấy nắm đấm của Lâm Kiều Như: “Đừng nóng giận nữa, được không?” “Đã nói rồi, không dám giận!” Lâm Kiều Như bĩu môi nói.
Giờ phút này cảm giác say càng nồng hơn, da mặt Tần Vũ Phong cũng dày lên, nâng tay Lâm Kiều Như lên hôn một chút: “Kiều Như, em hãy nghe anh nói, được không?”
Nhưng Lâm Kiều Như hiện tại dù sao cũng hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt mười hai người kia, có phần ngượng ngùng: “Anh trực tiếp nói là được rồi, động tay động chân làm cái gì?”
Nhưng dù vậy, Lâm Kiều Như cũng không rút lại bàn tay đang bị Tần Vũ Phong nắm lấy.
Tần Vũ Phong cười cười, mở miệng nói: “Kỳ thật lúc trước tại đại lễ trao quân hàm, anh muốn nói cho em biết rồi!” “Nào biết được, em lại cự tuyệt xuất hiện cùng anh khi lấy danh nghĩa Thiên Vũ xuất hiện, còn nói ngoại trừ Tần Vũ Phong ra, ai cũng không cần!”
- ------------------.