Lâm Kiều Như dĩ nhiên đồng ý.
Ở chung một chỗ với Tân Vũ Phong trong một thời gian, thự Lâm Kiều Như học được nhiều nhất, chính là biết chờ đợi.
Trước kia cô ấy không hiểu, tại sao Tần Vũ Phong lại bận rộn như vậy.
Mà bây giờ Lâm Kiều Như đã hiểu được, Tân Vũ Phong có quyền lực càng lớn, thì trách nhiệm càng nhiều.
Tân Vũ Phong có thực lực càng mạnh, trọng trách trên người lại càng nặng.
Thế nên, Lâm Kiều Như cũng không nói thêm gì nữa, bảo đảm với Tần Vũ Phong chắc chắn sẽ chăm sóc mình thật tốt.
Tân Vũ Phong nghe có đảm bảo như vậy, mới an tâm thoải mải rời đi.
Chỉ là trước khi đi, Tần Vũ Phong giao phó với mười hai vệ trung thiệt huyết còn có Tiêu Mặc Chiến, phải bảo vệ tốt Lâm Kiều Nhu
Đây vốn cũng không phải là chỗ tông môn ẩn thế mà Tần Vũ Phong trong tưởng tượng, nhìn qua, so với những ngọn núi và suối nước bình thường, cũng không có gì khác lắm.
Thậm chí nếu như so với Tây Nam Miêu Cương mà nói, mặc dù so với Tây Nam Miêu Cương cao lớn sừng sững hơn, nhưng lại không có Thập Vạn Đại Sơn trùng điệp như ở Tây Nam Miêu Cương.
“Anh Công Tôn, chúng ta đến rồi sao?
Tần Vũ Phong nhíu mày, vẻ mặt có phần rối rắm.
Công Tôn Vũ cười nói: “Đúng, mà cũng không đúng”
Tần Vũ Phong nếu không phải đã tập mãi thành thói quen với, phong cách ăn nói lấp lửng thâm sâu của Công Tôn Vũ, giờ phút này chỉ sợ muốn nổi giận với anh ta rồi.
“Lời này là có ý gì?” Tân Vũ Phong hỏi đây?”.
“Hoa không phải hoa, mà sương cũng không phải sương, anh Tần Vũ Phong làm sao biết, thứ mình thấy trước mắt, là sự thật
Công Tôn Vũ vừa nói, phất ống tay áo lên, thiên địa trước mắt bỗng nhiên thay đổi.
Núi cao chim hót, suối trong nước chảy, tiên âm văng vẳng, bên tai không dứt.
“Này..”
Tân Vũ Phong trong một khoảnh khắc, giật mình sững sờ không thôi.
Sắc mặt Công Tôn Vũ cứng ngắc, khóe miệng co giật.
“Ma âm vào tai, sao có thể nào đánh đồng với Long Hổ Sơn tiên âm của tôi được!”
Tân Vũ Phong vội họ một tiếng.
"Long Hổ Sơn, thật sự là chốn tiên cảnh đấy!”
- ------------------.