Một ánh sáng vàng chói lại đột nhiên mọc lên ở phía đông, giống như mặt trời mọc.
Chính là hiện tại đã là giữa trưa, mặt trời treo cao hơn khoảng không rồi như thế nào bây giờ mặt trời mới mọc mọc lên ở phía đông? Chẳng mấy chốc, những nghi ngờ của mọi người đã có câu trả lời.
Có một người thanh niên trẻ ở đó, đoan trang như Bồ Tát khiến người khác kính nể, hai tai rủ xuống bả vai, mỗi lần hai chân rơi xuống đất, lại mọc lên từng đóa hoa sen.
“Phật Tử Sước Hiệp?”
Có người nhận ra thân phận của Phật Tử Sước Hiệp, liên tục kinh ngạc cảm thán không ngừng.
Lúc này đây, Tần Vũ Phong không cần hỏi.
Danh tiếng của Phật Tử Sước Hiệp, anh cũng đã được nghe nói qua.
Tương truyền ngay khi vừa sinh ra đã có thể nói được lời Phật, chính là Thượng Cổ đại năng chuyển thể, là Phật tử của Phật giáo.
Cũng là một nhân tài kiệt xuất của tông môn ẩn thế.
Ngay sau đó, nguyên một đám người tài của trời (con trời) của tông môn ẩn thế Thiên, một người nối tiếp một người, không mời mà đến, tự mình đến thăm Long Hổ Sơn.
Từ phương tây cưỡi hạc mà đến đấy, chính là Từ Hàng Tĩnh Trai, tiên nữ Bạch Tử.
Tiên nữ Bạch Tử một thân áo trắng, thần sắc nhàn nhạt, đôi mắt sáng răng trắng tinh, nhìn qua không giống người phàm.
“Ầm ầm!”
Cung Tử Lôi Thần, thiếu chủ Lâm Kinh Hồng, một đạo thiên lôi kinh thiên động địa, mọi người kinh ngạc phát hiện cái lôi điện lớn vậy mà có người ngự lôi mà đến.
Tứ đại người tài của trời (con trời) của tông môn ẩn thế, nhao nhao theo nhau mà đến.
Một phen như thế, Lão thiên sư cũng quả quyết không có khả năng thờ ơ lạnh nhạt ở một bên.
Lão thiên sư lúc này ra mặt.
“Kiếm Trần, Phật Tử Sước Hiệp, tiên nữ Bạch Tử, còn có Cung Tử Lôi Thần thiếu chủ Lâm Kinh Hồng.
“Bái kiến Lão thiên sư!”
Bất luận nói như thế nào, bốn người này, đều là tiểu bối thuộc về Lão thiên sư, thay phiên nhau chắp tay hành lễ.
Lão thiên sư nhưng lại không hành lễ, chỉ là vuốt ve chòm râu: “Bốn vị cũng biết, hôm nay, là đại lễ của Long Hổ Sơn chúng ta, thời điểm tổ chức La Thiên Đại Tiểu?”
Lâm Kinh Hồng đi ra phía trước, cười mở miệng: “Tùy tiện tới chơi, thật sự không biết hôm nay là đại lễ của Long Hổ Sơn, bằng không thì, nhất định sẽ chờ phát thiếp mời trước rồi mới tới! Nếu có quấy rầy, kính xin Lão thiên sư chớ để ý!”
“La Thiên Đại Tiểu, thì có làm sao!
Kiểm Trần giờ phút này mở miệng, trong giọng điệu có phần lỗ mãng: “Lúc này cũng không có chậm trễ, mặc dù là ngày tổ chức La Thiên Đại Tiểu, cũng nhất định phải đến!”
Vốn cho rằng Lâm Kinh Hồng khéo đưa đẩy nên sắc mặt Lão thiên sư có hòa hoãn, nhưng Kiếm Trần lại lỗ mãng nói ra một câu nói kia, khiến cho sắc mặt của Lão thiên sư lại khó coi không ít.
Giọng điệu của Lão thiên sư cứng ngắc: “Đã như vậy thì vị Vạn Kiếm Minh này, vẫn nên nói thẳng ý đồ đến đây di!”
Kiếm Trần mặt không biểu tình: “Vi Hiên Viên Kiếm mà đến!”
Sắc mặt của Lão thiên sư lại càng khó coi hơn, nhìn về phía ba người khác: “Mọi người cũng là vì điều đó?”
Phật Tử Sước Hiệp tiến về phía trước một bước, chắp tay trước ngực có chút cúi đầu: “Lão thiên sư, thần binh xuất thế, lão Phương trượng e sợ thiên hạ đại loạn, tai họa dân chúng, đặc biệt ra lệnh tôi đến thu hồi Hiên Viên Kiếm.
Ngay sau đó, tiên nữ Bạch Tử mở miệng cũng là bởi vì điều này.
Bốn người đều nói rõ ý đồ đến đây, cơ bản là giống nhau, đều là vì Hiên Viên Kiếm mà đến.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của toàn trường, tất cả đều tập trung trên người Tần Vũ Phong.
Kiếm Trần theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía
Tần Vũ Phong.
Cùng lúc đó, Kiếm Trần cũng chú ý tới, Hiên Viên Kiếm bên hông Tần Vũ Phong.
Kiếm Trần mặt không đổi sắc, xuyên qua trùng trùng điệp điệp đám người.
“Giao ra đây!”
Tần Vũ Phong tặc lưỡi một tiếng, hai tay ôm cánh tay: “Giao cái gì? Anh nói nửa vời như vậy, khiến cho tôi thật khó hiểu! Người tài của trời Vạn Kiếm Minh, chẳng lẽ có chứng bệnh tự kỷ?”
Lời của Tần Vũ Phong vừa nói ra, mọi người Long Hổ Sơn, nhất là những bọn tiểu bối kia, tất cả đều không nín được cười.
Phì cười ra tiếng.
Mà ngay cả Công Tôn Vũ, cũng nhếch… khỏe môi..