Lâm Kinh Hồng liều mạng giãy dụa, vậy mà thật sự ngã xuống đất cùng Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong cũng chưa từng nghĩ đến việc giết chết Lâm Kinh Hồng, bàn tay đang giữ lấy cổ của Lâm Kinh Hồng cũng dần dần thả lỏng, sau đó nắm chặt lấy vai anh ta.
“Này, đồ nhãi nhép của cung Tử Lôi Thần, có phục không?”
“Không phục!”
Lâm Kinh Hồng vừa la hét, hai chân vừa đá loạn xạ.
“Thả tôi ra! Không biết hổ thẹn! Có giỏi thì đứng dậy đánh!”
“Ha ha..” Tần Vũ Phong nhàn nhạt đáp: “Dù sao đi nữa tôi cũng là một người tục thể lỗ mãng, mọi người đều đã biết, tôi chính là không sợ mất mặt!”
“Vậy cậu muốn giữ tôi trên đất như thế luôn sao? Nhanh tránh ra để tôi đứng lên!”
“Đứng dậy đánh tôi sao?”
Giọng điệu của Tần Vũ Phong ảm đạm, bên tai Lâm Kinh Hồng dường như có một trận gió u ám thổi qua.
Lâm Kinh Hồng không nhịn được co giật khóe miệng.
Thiếu chủ của Cung Tử Lôi Thần, làm sao từng mất mặt như vậy?
Trong mắt của mọi người, cách đánh khiến cho tên này giống như lưu manh, đánh cho tiến không được mà lùi cũng không xong.
Nhưng cũng không còn cách nào!
Da mặt Lâm Kinh Hồng bây giờ như đan xen giữa đau đớn và xấu hổ, vô cùng nóng!
Trong lúc tuyệt vọng, Lâm Kinh Hồng chỉ đành lúng túng hét to: “Tôi nhận thua! Lâm Kinh Hồng tôi không giỏi bằng Tần Vũ Phong, xin nhận thua với Tần Vũ Phong! Lão thiên sư, Lão thiên sự kết thúc nhanh đi”
“Ôi ôi.”
Lão thiên sự ho một tiếng, giống như đang nén cười.
“Cậu!”
Sắc mặt Kiểm Trần như đen lại ngay lập tức, liền muốn rút kiếm ra.
“Này, anh có ý gì?”
Tiên nữ Bạch Tử của Từ Hàng Tĩnh Trại, lúc này bước lên trên, cắt ngang tầm mắt như có tia lửa bùng nổ của Kiểm Trần và Tân Vũ Phong.
Tiên nữ Bạch Tử cau mày, vẻ mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Hung hãn cái gì, không biết núi cao còn có núi cao hơn sao?”
- ------------------.