Hoa Vũ Chiến Thần


Một tiếng "Soạt”!
Máu tanh bắn tứ phía.

Đầu của Bạch Hứa Trạch rơi xuống đất.

Máu me văng tung tóe trên ống kính, cảnh tượng trước ống kính chớp tắt hai lần, che phủ một lớp máu tươi.

Ngay sau đó, ống kính tối đen, cảnh tưởng trước ống kính im bặt mà kết thúc.

Video tiến vào trạng thái lưu vào trong bộ đệm chuẩn bị phát lại.
“Bọn, mày, phải, chết!” Tần Vũ Phong nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đánh một chưởng lên mặt bàn!
Mặt bàn vì thế mà vỡ tan tành!
Máy vi tính kia cũng bị đánh rơi xuống đất, màn hình lấp lóe hai lần, sau đó quay lại với một mảnh đen tối.

"Thiên Vũ đại nhân!"
Thanh Long theo tiếng quay đầu lại.

Tần Vũ Phong cắn răng: "Phân bố cứ điểm của người Đông Hoàng tại Vân Ninh lập tức chuyển qua cho tôi! Hiện tại tôi phải đi đến Vân Ninh!"
"Thiên Vũ đại nhân, xin ngài nghĩ kỹ lại!" Huyền Vũ cũng không nghĩ ngợi gì, kéo góc áo Tần Vũ Phong lại.

"Thiên Vũ đại nhân, người Đông Hoàng âm hiểm xảo trá, chỉ sợ lần này lại là cạm bẫy.

Đại bộ đội của doanh.

trại Thần Sách đã đi đến một phần của Vân Ninh thăm dò trước rồi, ngày mai toàn bộ liền có thể đến nơi! Thiên Vũ đại nhân đợi đến sau khi toàn bộ đội ngũ tụ hội lại rồi dẫn người tiến về phía trước cũng không muộn!"
"Đợi?"
Khóe miệng của Tần Vũ Phong co rút hai cái, toàn bộ nét mặt đều vặn vẹo cả lên, nhìn qua vô cùng khủng bố: "Cậu kêu tôi tiếp tục chờ thế nào? Thi thể Bạch Hứa Trạch còn chưa lạnh, tôi đã biết anh ấy bị sỉ nhục như thế thì làm sao có thể chịu được?!"
"Đại nhân!" Huyền Vũ bịch một tiếng, quỳ gối trước mặt Tân Vũ Phong.

"Anh đã không phải là chiến thần Thiên Vũ nữa! Chuyện của doanh trại Thần Sách, anh không có tư cách nhúng tay!".

Huyền Vũ vì ngăn cản Tân Vũ Phong hiện tại đang bị kích động mà không tiếc đưa ra lý do như thế.

Kỳ thật ở trong lòng Huyền Vũ, sao có một ngày Tần Vũ Phong không phải là chiến thần Thiên Vũ trong lòng cậu ta chứ?.

Nhưng hiện tại Huyền Vũ liều chết một lòng, cho dù Thiên Vũ đại nhân vì lời của cậu ta bây giờ sẽ tức giận và trở mặt với cậu ta, thậm chí cùng cậu ta mỗi người một ngả!
Huyền Vũ cũng không muốn để Tân Vũ Phong dưới tình huống đang phẫn nộ kích động như thế mà đi đến Vân Thành!
Người Đông Hoàng quỷ kế đa đoan, âm hiểm xảo trá.

Dưới cơn thịnh nộ như thế, Huyền Vũ thật sự sợ Tân Vũ Phong xúc động làm ra tổn thất gì đó không thể vãn hôi!
Ví dụ như lâm vào cạm bẫy của quân địch! Tân Vũ Phong nghe thấy lời này của Huyền Vũ một phen, giận quá hóa cười.

"Huyền Vũ, tôi hỏi cậu, cậu có coi tôi như là huynh đệ hay không!"
"Chẳng lẽ...!Cậu cũng giống như đảm quyền quý ra vẻ đạo mạo kia, chỉ để ý danh hiệu chiến thần Thiên Vũ của tôi?!"
"Chẳng lẽ nói huynh đệ của tôi bị kẻ khác làm nhục đến chết, chỉ vì tôi không phải người của doanh trại Thần Sách thì không có tư cách báo thù cho anh ấy sao?"
"Bạch Hứa Trạch mẹ nó là tướng sĩ của doanh trại Thần sách của mấy người, thì mẹ nó không phải là huynh đệ của Tần Vũ Phong tôi hay sao! Huyền Vũ, cậu có lương tâm hay không!"
Tần Vũ Phong dưới cơn thịnh nộ đã sắp mất đi lý trí, lâm vào trạng thái bùng nổ.

Bị Thiên Vũ đại nhân quát mắng như thế, đôi mắt Huyền Vũ lúc này rưng rưng chực khóc, cũng sắp không cầm được nước mắt.

"Thiên Vũ đại nhân.

Ý của tôi không phải vậy.." "Vậy ý cậu là gì!".

Hiện tại cả người Tần Vũ Phong tựa như là một con hung thủ phẫn nộ đến cực điểm, Nếu như Huyền Vũ còn dám ngăn cản, Tần Vũ Phong chỉ sợ ngay cả ý muốn xé nát Huyền Vũ cũng có.

Huyền Vũ quỳ trên mặt đất, đau khổ khóc từng tiếng: "Thiên Vũ đại nhân!".

"Đừng gọi tôi Thiên Vũ đại nhân, tôi đã không còn là chiến thần Thiên Vũ, không có tư cách nhận một tiếng Thiên Vũ của mười hai vệ trung thiệt huyết Huyền Vũ đại nhân!" Tần Vũ Phong giận dữ, quát ầm lên.

Bạch Hổ lúc này nghe được động tính trong thư phòng, đẩy cửa tiến vào.

"Thiên Vũ đại nhân, Huyền Vũ, đây là làm sao vậy?" Huyền Vũ quỳ trên mặt đất, yên lặng lưu lại hai hàng nước mắt.

Dòng khí trong lòng ngực Tần Vũ Phong lên xuống chập chùng, không nhìn một cái.

- ------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui