Tần Vũ Phong đi theo tên người Đông Hoàng dẫn đường, cuối cùng đi đến tầng cao nhất, dừng lại trước của một văn phòng.
Tên người Đông Hoàng cúi đầu, dùng ngôn ngữ Đại Hạ gượng gạo nói: “Đại nhân, đây là văn phòng của trường quản chúng tôi”
Tần Vũ Phong ừ khẽ một tiếng, ra hiệu anh ta bước lên mở cửa trước.
Tên người Đông Hoàng lúc đầu không nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại ánh mắt như dao của Tần Vũ Phong, đành phải bất chấp đi đến mở cửa.
Sau khi mở cửa, Tần Vũ Phong còn chưa kịp nói gì, thì tên người Đông Hoàng kia đã xoay người bỏ chạy!
Bộ dạng thất tha thất thểu, thậm chí còn té xuống đất hai lần.
Quả nhiên là có quỷ!
Tân Vũ Phong hừ lạnh hai tiếng, nhưng không đuổi theo.
Anh có niềm tin rằng, không một ai trong số những người ở đây có thể chạy thoát!
Tần Vũ Phong đẩy cánh cửa khép hờ, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.
Bóng lưng đó hiên ngang, kiêu hãnh như một mũi giáo đâm thủng trời xanh.
Tần Vũ Phong mở cửa, sau khi bước vào, liền liếc nhìn xung quanh văn phòng.
Có vẻ như nó đã được sửa lại từ văn phòng của giáo viên, nên không có gì khác thường.
Nhưng, có một điều kỳ lạ là căn phòng này treo đầy những hình nhân bằng giấy.
Gió thổi qua, lay động xào xạc.
“Hừ!”.
Tần Vũ Phong cười lạnh một tiếng.
Sớm đã nghe nói, tên người Đông Hoàng này thích chơi mấy thứ tà thuật.
Bây giờ xem ra đã bị mình nắm thóp rồi.
Nếu như người phía sau không xuất hiện…
Thì cũng không sao, Tần Vũ Phong có cách buộc hắn phải xuất hiện!
Vài đạo kiếm khí từ trong tay Tần Vũ Phong bắn ra, lần lượt hướng về bốn hình nhân bằng giấy ở bốn góc phòng.
Ầm ầm ầm liên tục vài tiếng.
Theo lý mà nói, sau khi bốn hình nhân bằng giấy này bị Tần Vũ Phong tấn công, đáng lẽ chúng phải tan nát như một tờ giấy thật.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, bốn hình nhân bằng giấy này sau khi bị kiểm khí của Tần Vũ Phong đâm thủng lại từ từ đổ máu!
Con người Tần Vũ Phong vô thức co lại.
Ngay cả bản thân anh cũng không ngờ rằng, mấy con hình nhân này sau khi bị mình đâm thủng, lại có kết quả như vậy!
“Lạch cạch”
Thế nhưng, trong lúc Tần Vũ Phong kinh ngạc.
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa.
Tần Vũ Phong bất giác đi theo tiếng động, đột nhiên tủ sách trong phòng làm việc đang chậm rãi dời về phía sau.
Anh nhướng mày.
Cánh cửa bí mật?
Đúng như những gì Tân Vũ Phong đã nghĩ, tủ sách chiếm một nửa bức tường từ từ di chuyển sang một bên.
Rất nhanh, một cánh cửa đã lộ ra.
Sau đó, cánh cửa bị đẩy ra.
Tên người Đông Hoàng dẫn đường cho Tần Vũ Phong lúc trước bước ra.
Sau đó, tên người Đông Hoàng quay người về phía sau, cúi đầu khom lưng, giống như đang chào đón sự xuất hiện của một người nào đó.
Một người thanh niên chậm rãi bước ra từ sau lưng tên người Đông Hoàng.
Người thanh niên mặc một bộ đồ đi săn, tay áo thò ra khỏi áo khoác ngoài màu tím sẫm, trên đầu đội một chiếc mũ màu đen.
“Là anh ta sao?”
Người thanh niên cúi đầu nói với tên dẫn đường.
Tên người Đông Hoàng điên cuồng gật đầu, cũng đáp lại bằng tiếng Đông Hoàng: “Đúng vậy, m Dương sư đại nhân, đây chính người đã giết chết đồng bạn của chúng ta!”
Đôi mắt Tân Vũ Phong khẽ nheo lại.
Âm Dương sư?.