Bởi vì khí tức của Đại xà Bát Kỳ đã biến mất.
Đám người này vừa định quay trở lại tòa nhà, nhưng hành động từ trên cao nhảy xuống của Tân Vũ Phong trước mắt, đã tạo nên một cảnh tượng xôn xao với bọn họ.
Bọn họ không biết rằng hành động nhảy xuống của người đàn ông trước mặt không có gì để xôn xao cả….
Đây là màn khởi động trước khi đại khai sát giới!
Tần Vũ Phong lao vào trong đám người, như hổ lao vào bầy dê.
Người nào ở trong tầm mắt đều sẽ chết dưới móng vuốt của mãnh hổ!
Trên sân vốn dĩ đang êm đềm yên tĩnh, thoáng chốc đã máu chảy thành sông.
Máu, nhuộm cả con đường nhựa bị bỏ hoang thành một màu đỏ tươi.
Tần Vũ Phong chậc chậc hai tiếng, xoay người bước vào hành lang quét sạch một phen, bắt được vài con cá lọt lưới, không chút do dự giết sạch.
Tiếp đó, Tần Vũ Phong tìm được tên người Đông Hoàng đã đưa mình vào đây lúc trước.
Tần Vũ Phong đi tới, kéo tên người Đông Hoàng xuống dưới vòi nước, sau đó không chút do dự cầm vòi hoa sen lên, ép buộc tên người Đông Hoàng đang trong trạng thái hôn mê tỉnh dậy.
Tên người Đông Hoàng bị dội nước lạnh đánh thức, liền mắng chửi vài tiếng, sau đó mới nhìn thấy Tần Vũ Phong ở trước mặt, lập tức sợ tới mức không dám xì hơi.
Tần Vũ Phong ngồi xổm trước mặt anh ta, khóe miệng cong lên.
“Đưa tôi vào trong thế nào, thì mau đưa tôi ra ngoài như vậy!” Tên người Đông Hoàng nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa rồi lồm cồm đứng dậy.
Tần Vũ Phong đi theo sau tên người Đông Hoàng.
Tên người Đông Hoàng đi ở phía trước, trong tòa nhà dạy học vắng vẻ hơi người trước đây, lúc này đã là một mảnh im lặng chết chóc.
Từ khóe mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy một vùng đỏ tươi chảy ròng ròng.
Tên người Đông Hoàng rùng mình, nhưng một câu cũng không dám nhiều lời.
Đến cả Đại xà Bát Kỳ cũng không là gì với người đàn ông này… Anh ta làm sao có thể là đối thủ!
Tên người Đông Hoàng chỉ có thể thành thật dẫn đường, mặc dù tên người Đông Hoàng đoán rằng ở đây chỉ còn lại mình anh ta còn sống….
Nhưng bản thân mình còn sống cũng tốt rồi! Thế nhưng, cho dù đã xây dựng tâm lý như vậy, khi bước ra khỏi tòa nhà dạy học, nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sống ở trong sân, hai chân tên người Đông Hoàng vẫn run rẩy, thậm chí còn không thể đứng vững.
Hai chân lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Tôi…tôi….chuyện này…”
Tên người Đông Hoàng lẩm bẩm trong miệng, thậm chí còn không thể nói hết một câu hoàn chỉnh.
Tên người Đông Hoàng hoàn toàn không dám tưởng tượng, chỉ muốn bất tỉnh ngay lập tức!
Lúc bản thân tỉnh lại, sân trường tiểu học Đại Hạ cũ đã máu đổ thành công, thi thể chất như núi, cảnh tượng giống như trong mười tám tầng địa ngục!
Và vào lúc này, ác quỷ thống trị địa ngục thứ mười tám đang chậm rãi lên tiếng….
“Còn không đi sao?”
Không biết là do sợ hãi hay là bản năng sinh tồn, hoặc vì thứ gì khác, tên người Đông Hoàng đột nhiên bò dậy.
“Đi, tôi đi, tôi đi!”
Tên người Đông Hoàng nói xong, nhanh chóng đứng dậy từ mặt đất, loạng choạng giẫm phải thi thể và máu tươi của người đồng bạn, đi tới gần cửa lớn.
Tên người Đông Hoàng quét dấu vân tay của mình ở chỗ gác cổng, cửa lớn đã mở ra.
Tần Vũ Phong tùy ý liếc nhìn xung quanh, phát hiện ở đây thực sự có cấm chế.
Nhưng, linh khí cấm chế này vô cùng yếu ớt, dường như cũng trở nên thoi thóp sau khi chủ nhân mất đi sinh khí.
Tân Vũ Phong gần như có thể khẳng định, nó chính là thứ mà Âm Dương sự đã tạo ra.
Tần Vũ Phong bình thản bước ra cổng lớn, đi ngang qua trạm bảo vệ.
Tên người Đông Hoàng dẫn đường cho anh, nhất thời cũng không biết Tần Vũ Phong đang định làm gì.
Không dám đi theo, nhưng cũng không dám quay đầu lại, vì vậy anh ta luống cuống tay chân, đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của tên ác quỷ kia.
Ác quỷ quay người lại, chầm chậm nở một nụ cười với anh ta.
“Tao đã từng thề rằng tất cả những người Đông Hoàng đã làm hại Bạch Hứa Trạch, tạo sẽ không tha cho tên nào…”.