Tân Vũ Phong giống như một cỗ máy giết người bị tê liệt, xông vào phòng của căn cứ đóng quân, cứ thấy người là giết chết.
Vung tay lên và xuống.
Máu bắn tung tóe lên hai khóe mắt của Tần Vũ Phong, nhưng mắt của Tần Vũ Phong không hề chớp lấy một cái, kiếm khí bao vây xung quanh người, đánh bay tất cả máu tươi.
Một khung cảnh máu chảy thành sông.
Tân Vũ Phong vung tay tiêu diệt hại căn cứ trong nháy mắt.
Tuy Fujiwara đã mơ hồ dự đoán trước được có người Đại Hạ sẽ ra tay với bọn họ, nhưng ông ta tự cho mình thông minh, mang theo toàn bộ người trong căn cứ đến trốn trong căn cứ của Nagakawa.
Cứ nghĩ rằng chỉ cần ông ta và Nagakawa liên thủ, càng có thể chống lại được thực lực của Đại Hạ.
Nhưng trên thực tế, chẳng qua chỉ có một mình Tân Vũ Phong cũng có thể dễ dàng giết chết được toàn bộ thủ hạ của cả hai người liên hợp lại.
Cũng chính vì chỉ có một mình Tần Vũ Phong đã có thể đại diện lực cho chiến đấu mạnh mẽ nhất cho cả người Đại Hạ.
Tần Vũ Phong lạnh lùng bước qua một biển máu núi chết chóc.
Người thứ sáu! kết thúc rồi.
Tổng có có mười tám điểm đóng quân và một hang ổ.
Tần Vũ Phong đang chạy đua với thời gian, chứ không phải là tranh giành tính mạng con người.
Hơn nữa anh nhanh chóng đi đến mười hai căn cứ còn lại và một hang ổ, trước khi rút lui anh phải giết chết những người có liên quan đến cái chết của Bạch Hửa Trạch.
Làm như vậy mới có thể giải được nỗi hận trong lòng.
Tần Vũ Phong lạnh lùng rời khỏi căn cứ này, tiếp tục đi đến cái tiếp theo.
Vân Thành, trong một nhà hàng Đông Hoàng.
Một khách hàng trẻ tuổi bất ngờ xuất hiện trong một nhà hàng ít người vào ngày thường.
Thân thể người đàn ông cao gầy, khuôn mặt anh tuấn.
Người phụ nữ tiếp tân Đông Hoàng phụ trách tiếp đón, nhìn thấy khách vào trong phòng, ánh mắt cô ta sáng lên.
Nơi đây đã trở thành hắc điểm nổi tiếng ở mười dặm gần đây.
Người đến càng ngày càng ít.
Đây còn là người khách đầu tiên trong tuần này.
Hơn nữa tướng mạo còn anh tuấn như vậy.
Vậy hôm nay cô ta có đồ chơi rồi.
Cô gái Đông Hoàng bất giác hé một nụ cười, lắc eo đi về phía người đàn ông.
“Xin chào, cho hỏi anh đi mấy người?”
Tân Vũ Phong cúi thấp đầu, nhìn người phụ nữ Đông Hoàng, mỉm cười.
“Một người”
Người phụ nữ Đông Hoàng dùng ngôn ngữ Đại Hạ không quá thuần thục, đưa Tần Vũ Phong vào chỗ ngồi, sau đó đưa thực đơn cho Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong cúi đầu nghiêm túc nhìn thực đơn, giống như thật sự đến ăn cơm vậy.
Rất nhanh anh gọi hai đĩa sashimi, sau đó ngẩng đầu lên.
"Tôi có một yêu cầu đặc biệt, cô có thể đáp ứng tôi không?”
Người phụ nữ Đông Hoàng ngẩn người, rất nhanh thì lộ ra nụ cười yêu kiều: “Vị này anh tuấn như vậy, bất luận là ra bất cứ yêu cầu vô lý như thế nào, tôi cũng đều đồng ý nha.
”
Tân Vũ Phong cười nhàn nhạt nói: “Tôi muốn một cái! đỉnh!”
Đỉnh?
Sắc mặt của người phụ nữ Đông Hoàng trong chốc lát thay đổi.
Tất cả nhân viên đang giả vờ lau bàn, tính tiền, trong chốc lát đều nhìn về phía Tần Vũ Phong.
Tân Vũ Phong nở nụ cười vô tội.
"Sao vậy? Tôi nói sai rồi sao? Tôi muốn một cái đỉnh”
Tần Vũ Phong viết một chữ đính lên bàn, sau đó nhấn mạnh âm.
.