Hoa Vũ Chiến Thần


Tần Vũ Phong dựa vào tin tức về cứ điểm đóng quân mà Huyền Vũ báo về, lần lượt đi đến từng nơi để tìm kiếm.
Không có ai.
Hoàn toàn không có một bóng người.
Ngoại trừ Tần Vũ Phong và tám cứ điểm đều bị tiêu diệt sạch sẽ trong vòng một ngày, những cứ điểm còn lại đều rỗng tuếch, không có một ai cả.
Tần Vũ Phong không dừng lại lâu, đi thẳng đến cứ điểm cuối cùng.

Lúc đi đến cứ điểm cuối cùng, động tác Tân Vũ Phong đột nhiên ngừng lại.
Nơi này rất rộng lớn, tụ họp khoảng chừng hơn ngàn vạn người Đông Hoàng!
Đồng tử Tần Vũ Phong co rút, không khỏi giật nảy mình.
Vậy là tất cả người của các cứ điểm trước đều tập trung lại vào trong này sao?
Nhưng Tần Vũ Phong nhớ rất rõ, đối phương ngoài mười tám cứ điểm bên ngoài còn sở hữu một cái sào huyệt nữa.
Nếu đám người này thật sự biết anh đang làm gì thì tại sao lại chạy đến tập trung ở một cứ điểm mà không đi thẳng đến sào huyệt?
Ánh mắt Tần Vũ Phong chợt lóe, không trực tiếp bắt đầu chém giết mà ngược lại, thu hồi khí thế toàn thân, thuận tiện thâm nhập vào tổ đội vạn người cuối cùng này.
Anh cúi đầu đi vào, chỉ chốc lát đã trà trộn vào được chính giữa đội ngũ, những âm thanh bàn tán xung quanh anh không ngừng truyền đến.
“Mọi người nghe nói gì chưa, hôm nay chúng ta tập hợp tại đây bởi vì vào buổi sáng, trung tâm mua sắm Khải Việt đã xảy ra chuyện rồi.”
“Nghe nói là không liên lạc được với Fujiwara...!Hằng ngày các cứ điểm đều cần liên lạc với ông ta, bình thường đều muốn phiền, không nghĩ đến chỉ một ngày không liên lạc mà ông ta với đồng hương đã gặp chuyện...”
“Đúng vậy, chắc tám phần là bên Đại Hạ gây chuyện, thật đáng sợ.

Chỉ trong vòng một ngày mà bảy tám cái cứ điểm bị diệt hết”
“Haiz, bất kể thế nào, trước tiên chúng ta đã tụ họp lại thành một đám gần vạn người rồi, giờ báo tin lại cho tổng bộ có lẽ cũng đến kịp.”
“Nhưng mà, tất cả hệ thống thông tin liên lạc đều đã bị phá hỏng rồi, muốn thông báo được đến tổng bộ ít nhất phải đợi đến sáng mai.”
“Rốt cuộc là ai vậy nhỉ, kỳ quái thật.

Theo lý mà nói thì cho dù Đại Hạ có ra tay với chúng ta thì có thể tấn công cùng lúc mà, sao phải lần lượt như vậy?”
Mọi người đều bàn tán.
Tần Vũ Phong lẫn trong đám người, rất nhanh liền nghe hiểu được ý của bọn họ.
Bọn họ đều đã biết, trong mười tám cứ điểm mà Đông Hoàng đóng ở Vân Thành đã có tám cái toàn quân bị diệt rồi..
Nhưng họ vẫn chưa biết rõ ràng là do ai làm, thậm chí còn phán đoán là do phía chính phủ Đại Hạ ra tay.
Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng.
Đường dây liên lạc giữa các cứ điểm đóng quân của Đông Hoàng đã bị Doanh Trại Thần Sách chặt đứt cả rồi.
Cho nên biện pháp đối phó hiện tại của bọn họ là tập trung lại một chỗ, đề phòng việc chính phủ Đại Hạ ra tay, sau đó cử lính truyền tin liên hệ với tổng bộ.
Tần Vũ Phong biết trong các cứ điểm đều có đường dây liên lạc chuyên dụng.
Điện thoại bình thường tuyệt đối không thể gọi được.
Cho nên một khi đường dây liên lạc bị chặt đứt, giữa các cứ điểm buộc phải sử dụng phương thức liên lạc nguyên thủy nhất.
Hoặc là gửi thư qua bưu điện, hoặc là...
Dựa vào sức người để truyền tin.
Tần Vũ Phong híp mắt, địa hình của Vân Thành phức tạp, muốn từ nơi này đi đến cứ điểm mà Huyền Vũ gửi đến trên bản đồ, chính là sào huyệt của người Đông Hoàng thì cần ít nhất nửa buổi tối.
Nếu đối phương không tụ họp lại toàn bộ, e là Tần Vũ Phong sẽ không đến kịp.

Từ giờ đến thời điểm dự tính sào huyệt của người Đông Hoàng thu được tin tức thì phải giết sạch toàn bộ người của mười tám cứ điểm Đông Hoàng.
Mà bây giờ, nhiều người Đông Hoàng như vậy đã tụ sẵn lại một chỗ rửa cổ chờ anh rồi!
Tà dương đỏ rực như máu.
Hai mắt Tần Vũ Phong nheo lại, hiện lên sắc thái đẫm máu.
Sát ý dâng cao tận trời!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui