“Sao anh lại đưa tôi tới đây? Không phải biệt thự số một của Galaxy One đã cho nhà họ Lâm rồi sao?” Vẻ mặt của Lâm Kiều Như có chút mất mát.
“Anh vừa thuê lại một căn khác ở đây, là căn sáu mươi sáu, có thể dọn vào ở liền!” Tần Vũ Phong cười nói.
“Hả?”
Lâm Kiều Như sửng sốt một lúc, thốt lên: “Không được, không được! Đây là khu bất động sản cao cấp nhất Dương Hải, giá thuê nhất định rất đắt, căn bản là tôi không thuê nổi đâu…”
“Em yên tâm đi! Căn biệt thự này là của một người bạn của anh, cậu ấy đã đi nước ngoài lâu rồi, nhà để trống lâu quá cũng không tốt nên cho anh thuê lại.
Mỗi tháng chuyển khoản chín triệu đồng tượng trưng là được rồi!” Tân Vũ Phong giải thích.
Nghe vậy Lâm Kiều Như vô cùng kinh ngạc.
Giá thuê một căn biệt thự ở Galaxy One trên thị trường là hơn chín mươi triệu, thuê được với giá rẻ như vậy, đối với cô quả thật là một món hời!
“Tần Vũ Phong, anh có nhiều bạn thật đấy!” Lâm Kiều Như không khỏi nói.
“Haha… Trước đây anh lăn lộn ngoài xã hội cũng được mấy năm cho nên cũng quen biết được mấy người thần thông quảng đại! Đừng đứng ngoài này nữa, anh dẫn em đi vào xem biệt thự một chút!”
Tần Vũ Phong chính sợ lộ tẩy, lập tức đổi chủ đề.
“Brừm brừm”
Một chiếc ô tô màu đen đi ra khỏi khu bất động sản đột ngột dừng lại bên cạnh hai người họ.
Ngay sau đó, một đôi nam nữ bước xuống xe.
Đó là chị em của Lâm Yến Vân và Lâm Hoàng Quân.
Hôm nay, Lâm Yến Vân coi mình là nữ chính của bữa tiệc, trên người mặc một bộ đầm màu hồng công chúa lộng lẫy, đeo trang sức đắt tiền, tỏa ra nét xinh đẹp, tươi sáng động lòng người.
Lâm Hoàng Quân cũng mặc một bộ vest và mang giày da, anh tuấn đẹp trai trông cũng rất ra gì và này nọ.
“Hả? Sao hai người lại ở đây?”
Lâm Yến Vân cau mày, lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Chẳng lẽ… Mày biết hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội nên mới đến đây ăn chực chứ gì?”
“Lễ mừng thọ gì cơ?”
Vẻ mặt Lâm Kiều Như mờ mịt.
Nhà họ Lâm hoàn toàn không mời cô, cho nên cô không biết gì về bữa tiệc trọng đại này.
“Cô giả bộ cái gì?”
Lâm Hoàng Quân chỉ vào mặt cô mà mắng: “Hôm nay là hôm nay là lễ mừng thọ bà nội tuổi tám mươi, có vô số nhà giàu có đến chúc mừng! Một đứa con hoang không danh phận như cô lại dám tới dự? Bà nội chưa từng thừa nhận thân phận của cô, có khôn thì lập tức cút ngay đi, nếu không thì ngay cả cơm thừa cũng không có mà ăn đâu!
“Mấy người dám!”
Lâm Kiều Như giận đến mức siết chặt tay, khuôn mặt vì giận mà đỏ bừng lên.
Căn biệt thự đó đáng lẽ thuộc về Tần Vũ Phong, nhưng nhà họ Lâm lại dùng thủ đoạn đê tiện cướp mất, bây giờ bọn họ còn dám đứng đây khoe khoang như thế này, thật sự là ức hiếp người ta một cách quá đáng.
“Ai nói chúng tôi tới dự lễ mừng thọ!”
Tần Vũ Phong đứng dậy, lạnh lùng nói: “Cho dù là nhà họ Lâm có mang võng tới rước thì tôi cũng chả thèm đi!”
Dáng vẻ kiêu ngạo kia của anh như không để nhà họ Lâm vào trong mắt.
“Hừ! Không ăn được nho thì liền chê nho xanh! Lần này bọn tôi mời toàn bộ nhà giàu có ở Dương Hải, đều là khách quý, không phải chó mèo nào cũng có thể tới!” Lâm Yến Vân khinh thường nói.
“Chị này, tình cờ chúng ta còn thiếu một người trông trẻ và người gác cửa, để bọn họ đi làm đi!”
“Ý này hay đấy!”
Chị em họ kẻ xướng người họa, châm chọc giễu cợt, bọn họ ra sức chà đạp lên danh dự của Lâm Kiều Như và Tần Vũ Phong.
“Hừi”
Tần Vũ Phong cười lạnh, ánh mắt sắc như dao: “Nhà họ Lâm mấy người đúng là máu lạnh tuyệt tình, mẹ Kiều Như bị ung thư, mấy người không chỉ thấy chết không cứu mà còn dùng thủ đoạn đê tiện uy hiếp cô ấy! Thiện ác đều có nhân quả, đạo trời đều luân hồi!
Lễ mừng thọ hôm nay chính là nghiệp mấy người phải trả!”
“Này tên kia, mày đang trù ẻo bọn tao sao? Có tin là tao đánh mày không còn cái răng ăn cháo không!”
Đôi mắt Lâm Hoàng Quân hung tợn, siết chặt nắm tay, dường như muốn xông lên đánh.
“Tôi không thích chấp anh!”
Tần Vũ Phong trực tiếp xoay người, nắm lấy tay Lâm Kiều Như, đi vào trong khu bất động sản.
Nhưng khóe miệng anh hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười bí hiểm.
Đã đến giờ lên sàn!
Kịch hay sắp mở màn!
Nhà họ Lâm hiện đang cười hạnh phúc bao nhiêu thì sau này họ sẽ khóc lóc thảm thiết bấy nhiêu!
- ------------------
.