Tần Vũ Phong nhấp nháy đôi mắt, gõ gõ lên mặt bàn: “Huyền Vũ à, tôi cho rằng cậu tìm mấy người để giúp đỡ tôi là giả.
Còn cậu muốn tôi làm rạng danh cho Đại Hạ mới là thật có phải không?”
Sắc mặt của Huyền Vũ bị trêu ghẹo nên đỏ bừng lên trong gang tấc.
Tần Vũ Phong khẽ hạ giọng cười nói.
Bây giờ, mặc dù anh đã không còn là chiến thần Thiên Vũ, nhưng không phải anh vẫn còn là một phần của Đại Hạ sao?
Sự coi trọng của anh đối với niềm vinh quang của Đại Hạ, chẳng lẽ lại không bằng Huyền Vũ ư?
Cuộc gặp gỡ giao lưu võ thuật giữa hai nước phải đại diện cho danh dự của quốc gia.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Phong nói: “Thôi được rồi, cậu cũng đừng căng thẳng quá làm gì.
Tôi không có ý trách cứ cậu đầu.
Cậu cứ ghi danh cho tôi tham gia đi.”
Huyền Vũ nghe vậy thì mừng rỡ gật đầu, đôi mắt sáng lên thấy rõ.
“Dạ vâng, Thiên Vũ đại nhân.
Hôm nay là hạn chót để đăng ký.
Vào buổi chiều, tất cả những người tham gia đại hội võ thuật này sẽ tập trung tại sân bay của Đế Đô
Tần Vũ Phong gật đầu, khóe miệng nở nụ cười: “Được rồi, tôi hiểu rồi.
Cậu giúp tôi chuẩn bị xe, tôi có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, Lâm Kiều Như bước vào từ cánh cửa đang rộng mở.
Cô bước tới, mím môi tỏ vẻ không hài lòng.
“Tần Vũ Phong, anh mới tới đây được mấy phút.
Giờ lại muốn đi ngay sao?”
Tần Vũ Phong nhìn Lâm Kiều Như nở nụ cười bất đắc dĩ nói: “Kiều Như, em còn chưa biết đó thôi.
Tên hung thủ giết chết Bạch Hứa Trạch đã trốn về Đông Hoàng rồi.
Em nói xem, anh có thể không đi không?”
Khi Lâm Kiều Như nghe vậy, biểu cảm trên gương mặt của cô lập tức thay đổi: “Cái gì, trốn đến Đông Hoàng rồi sao?”
Tần Vũ Phong gật đầu, ừ một tiếng.
Lâm Kiều Như vẫn mím chặt đôi môi, sau đó cô nặng nề thở dài rồi mang theo vẻ lo lắng mà nói: “Nhưng… Vũ Phong, anh không thể đi một mình đến những nơi như Đông Hoàng được.
“Nơi đó là sào huyệt của kẻ địch, nếu anh đi thì quá nguy hiểm.
Anh quên là trước đây chúng ta ở biển Dương Hải đã từng xua đuổi một đám người Đông Hoàng rồi sao.
Em sợ rằng người Đông Hoàng vẫn luôn ghi hận trong lòng với anh.”
Tần Vũ Phong bước tới bên cạnh Lâm Kiều Như, nửa thở dài nửa bất lực vuốt ve mái tóc của Lâm Kiều Như: “Nhưng nếu quả thật là như thế này, anh sẽ không thể đi sao?”
“Theo như lời em nói, anh chỉ sợ là ngay cả Đế Đô cũng không có chỗ cho anh dung thân.
Em nói xem, Tần Phiệt có hận anh hay không, Khương Phiệt có hận anh không và thậm chí là hoàng thất nữa.
Tất cả bọn họ có hận anh không?”
Lâm Kiều Như cúi đầu và im lặng một lúc lâu mà vẫn không nói gì.
Tần Vũ Phong an ủi cô: “Kiều Như à, em yên tâm đi.
Mặc dù anh báo thù cho Bạch Hứa Trạch nhưng anh cũng sẽ tự biết bảo vệ chính mình.
Dù sao thì chỉ có còn sống thì mới có hy vọng, đúng không?”
Sau khi Lâm Kiều Như nghe xong những lời này thì cô ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng.
“Vậy thì… anh phải hứa với em là tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho mình bị thương, cũng đừng giống như trước kia ở Tây Nam Miêu Cương… Như vậy sẽ khiến em lo lắng lắm.”
Tần Vũ Phong cười gật đầu nói: “Anh xin hứa.”
Vừa nói, anh vừa ôm Lâm Kiều Như vào lòng: “Với lại lần này anh không tự đi một mình.
Em không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh với Huyền Vũ sao? Anh đã đăng ký tham gia đại hội giao lưu võ thuật rồi.
Đến lúc đó sẽ có nhiều người Đại Hạ và anh đi cùng nhau mà.”
Lâm Kiều Như lặng lẽ gật đầu trong vòng tay của Tần Vũ Phong.
Lúc này, Huyền Vũ cảm giác toàn thân sáng rực lên, anh ta ở trong căn phòng này mà cảm thấy xấu hổ nên nhẹ nhàng lui ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Huyền Vũ nhìn đồng hồ rồi thở dài, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ khởi hành.
Thiên Vũ đại nhân xuất phát trễ một chút cũng sẽ tới kịp.
Về phần chuyện đăng ký ghi danh cho Tần Vũ Phong..
Huyền Vũ bí mật cười nhếch miệng lên, thật ra trước khi báo cáo Tần Vũ Phong thì anh ta đã lén lút đăng ký cho anh rồi.
Căn cứ vào sự hiểu biết của Huyền Vũ đối với Tần Vũ Phong, Huyền Vũ có thể chắc chắn rằng cho dù chỉ là để bảo vệ vinh quang của Đại Hạ thì Tần Vũ Phong cũng nhất định sẽ tham gia đại hội võ lâm này..