Vì vậy, ngay từ lần đầu tiên Lăng Khiếu Thịnh thấy Tần Vũ Phong, anh ta đã lên kế hoạch gây khó dễ rồi.
Nhưng vào lúc này, mặc kệ Tần Vũ Phong bị Lăng Khiếu Thịnh làm cho bối rối trước mặt bao nhiêu cao thủ võ lâm thì biểu cảm của Tần Vũ Phong vẫn không có gì thay đổi.
Tần Vũ Phong chỉ thản nhiên ngước mắt lên, nhìn vào mắt Lăng Khiếu Thịnh và nói: “Nếu tôi không đến, máy bay tự nhiên sẽ đợi tôi.”
Ngay sau khi lời nói này vừa thốt ra thì mọi người có mặt đã được một phen náo loạn.
Bây giờ không chỉ có Lăng Khiếu Thịnh không hài lòng với Tần Vũ Phong, nghi ngờ Tần Vũ Phong có người chống lưng phía sau nữa rồi.
Những lời nói này của Tần Vũ Phong có thể nói là đã khơi dậy sự bất mãn của tất cả mọi người đang có mặt.
Dù sao thì mới nhìn qua Tần Vũ Phong cũng có vẻ tầm thường, không có vẻ gì là cao thủ cả.
Có gì để mà lôi kéo chứ? “Thằng nhóc này đúng thật không biết xấu hổ gì cả, buồn cười chết mất thôi.”
“Lại còn nói rằng nếu anh ta không tới thì chúng ta đều sẽ chờ anh ta sao? Thật là nực cười.
“Đúng vậy, tôi nghe phó trưởng đoàn Lăng Khiếu Thịnh nói rằng tên nhóc này mới được thêm vào danh sách vào phút chót đấy.
Đoán chừng là được cá nhân nào đó chống lưng.
Thì sao chứ, ỷ vào quan hệ là có thể kiêu ngạo như thể được sao?”
“Đáng tiếc, đáng tiếc.
Mọi người, vì danh dự của Đại Hạ mà tôi và anh đã sẵn sàng chiến đấu với đối phương trên sân đấu bất cứ lúc nào.
Thế mà tên nhóc này lại dựa vào xuất thân của mình mà tỏ vẻ kiêu ngạo như vậy, thậm chí còn tuyên bố rằng tất cả mọi người sẽ phải đợi anh ta sao?”
“Thật đúng là không biết lượng sức mình, anh ta đã quá coi trọng bản thân rồi, đúng không mọi người?”
Lúc này, Lăng Khiếu Thịnh nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người ở phía sau thì không khỏi nở một nụ cười tự mãn.
“Này, nhóc con, anh có nghe thấy họ nói gì không? Lần này chúng ta là đại biểu của một phái đoàn võ thuật Đại Hạ đến Đông Hoàng, chứ không phải đi qua đó để ăn, uống và vui chơi các thứ đâu.
“Lần này, chúng ta đại diện cho danh dự của Đại Hạ.
Tuy nói là để rèn giũa nhưng trên sân đấu đạo kiểm không có mắt, nhất định phải đổ mồ hôi và máu.
Anh chỉ là một tên công tử ẻo lả thì hãy mau về nhà đi.”
Tần Vũ Phong bị Lăng Khiếu Thịnh gây khó dễ như vậy, cho dù tâm tư bình tĩnh tới đầu cũng không khỏi nhíu mày.
“Nếu tôi nói… tôi không về thì sao?”
“Không à?”
Lăng Khiếu Thịnh phá lên một tràng cười điên cuồng: “Ha ha ha, nhóc con, có phải là con khỉ mời đến để làm trò hề không vậy? Thật sự quá buồn cười mà.
Nếu anh muốn đi thì không phải là không được.
Bây giờ anh hãy xin lỗi tất cả chúng tôi và nói với chúng tôi là “ông nội đã đợi lâu” ba lần thì chúng tôi sẽ đưa anh đi cùng.
Tần Vũ Phong lại nhíu mày càng sâu hơn nữa.
Một người luyện võ, theo lý mà nói thì nên điềm đạm bình tĩnh, sao người này lại kiêu ngạo hống hách như vậy chứ?
Một người có tâm tính như vậy thì sau này trên con đường võ học sẽ khó mà đạt được thành tựu.
Anh ta từng được ca tụng là thiên tài thì sau này cũng chỉ biết thở dài trong đau thương vĩnh viễn mà thôi.
Quả thực Tần Vũ Phong không thèm đếm xỉa đến anh ta, anh chỉ muốn một mình tìm một chỗ nào đó ngồi xuống.
Một chỗ ngồi thanh tịnh để chờ lên máy bay.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh vẫn không chịu buông tha cho anh.
“Này nhóc con, không biết xin lỗi thì đừng hòng đi khỏi đây
Lăng Khiếu Thịnh nói xong, anh ta chuẩn bị bắt tay vào hành động nếu như Tần Vũ Phong không thuận theo ý của anh ta.
Hai tay anh ta nắm chặt lại để truyền nội lực, dáng người hơi hơi lao về phía sau lưng Tần Vũ Phong.
Mọi người nhìn thấy Lăng Khiếu Thịnh đang chuẩn bị ra tay thì họ đều có dáng vẻ như muốn xem một chương trình hay vậy đó.
Dù sao thì Lăng Khiếu Thịnh chính là đệ tử của Đạo Cuồng mà
Mặc dù sức mạnh của anh ta không thể so sánh với các cao thủ Nhị Trọng Thiên, nhưng anh ta đã là người xuất sắc nhất trong cảnh giới tông sư.
Mức độ uy lực của chiêu thức này có thể còn cao hơn rất nhiều so với nhiều tông sư nhất trọng thiên, cũng không hề mảy may thua kém.
Đặc biệt là thái độ thờ ơ trước đây của Tần Vũ Phong ở trong mắt mọi người chính là vô cùng kiêu ngạo..