Bây giờ, tất cả mọi người trong phái đoàn võ đạo Đại Hạ có mặt ở đây đều muốn xem Tần Vũ Phong mất mặt
Bởi vì nhiệm vụ lần này của bọn họ đặc biệt, đại diện cho vinh dự của Đại Hạ, cho nên bọn họ cũng được bố trí ở riêng trong phòng chờ máy bay, ngồi máy bay riêng.
Cả gian phòng chờ máy bay, trừ người trong phái đoàn võ đạo Đại Hạ ra thì không còn ai khác.
Cũng vì nguyên nhân này, Lăng Khiếu Thịnh mới dám ngang nhiên bêu xấu Tần Vũ Phong.
Nếu như ở bên ngoài, sợ rằng sẽ gây ra một trận nhốn nháo không nhỏ.
Đến lúc đó, dù có lộ ra thân phận của mình trong phải đoàn võ đạo Đại Hạ thì trong thời gian ngắn cũng rất khó thoát thân.
Khoảng cách giữa Lăng Khiếu Thịnh và Tần Vũ Phong càng ngày càng gần, hai nắm tay sắp hạ xuống người Tần Vũ Phong.
Nhưng không ai ngờ được, lúc này phía sau lưng Tần
Vũ Phong giống như mọc ra con mắt.
Thậm chí anh còn không quay đầu nhìn mà chỉ nhẹ nhàng xoay người đã hóa giải được thể tấn công của Lăng Khiếu Thịnh.
Con người của Lăng Khiếu Thịnh co lại, vội vã thu lại nội kình công kích của mình kịp thời để tránh tạo thành thiệt hại quá lớn.
Mặc dù vậy, thể tấn công của Lăng Khiếu Thịnh vẫn không yếu, hai nắm đấm đập mạnh lên ghế sofa vừa ở trước người Tần Vũ Phong.
Cảnh tượng như vậy khiến mọi người ở đây đều khiếp sợ không thôi.
Nhìn thì thấy tốc độ né tránh rất chậm, biên độ cũng rất nhẹ nhàng, nhưng nhanh nhẹn nắm bắt đã hoàn toàn khiến cho công kích tràn đầy khí thế của Lăng Khiếu Thịnh hóa thành hư ảo.
Vẻ mặt của mọi người trong lúc này đều hơi phức tạp.
Có thể làm đến trình độ này, sợ rằng tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh bị kích thích lại không suy nghĩ nhiều như vậy.
Cảm nhận của anh ta bây giờ chỉ có nhục nhã và xấu hổ.
Dù sao một người được khen là thiên tài từ nhỏ, thậm chí vẫn luôn được người khác gọi là Lăng Vô Địch.
Bây giờ đánh nhau với một thằng nhóc nhìn thì bình thường không có gì đặc biệt.
Mà thằng nhóc này lại dám tránh thể tấn công của anh ta.
Lăng Khiếu Thịnh cũng không nghĩ nhiều đến chuyện khác, dù sao tư thể tránh né của Tần Vũ Phong thật sự rất tự nhiên, thậm chí giống như chỉ vô tình xoay người.
Anh ta cực kỳ giận dữ, cho rằng Tần Vũ Phong có thể né tránh thành công là vì trùng hợp.
Vì vậy, Lăng Khiếu Thịnh không do dự xông tới một lần nữa.
Lần này, anh ta sẽ cho thằng nhóc này biết tay!
Lăng Khiếu Thịnh sử dụng một chiêu tuyệt kỹ học được từ sư phụ Đao Cuồng của mình – Biến chưởng thành dao.
Tay Lăng Khiếu Thịnh xòe ra giữa đệm ghế sofa biến thành hình dáng hai chưởng.
Sau đó, rõ ràng là đôi tay bằng máu thịt, giờ đây lại giống như hai cây đạo lớn trực tiếp xé đệm ghế sofa ra.
Tiếp theo, Lăng Khiếu Thịnh đánh về phía Tần Vũ Phong một lần nữa.
Giữa hai tay phảng phất mang theo ý đao mãnh liệt không thể ngăn cản chém về phía Tần Vũ Phong.
Người có mặt ở đây đều lập tức căng thẳng.
Một khi chiêu này của Lăng Khiếu Thịnh trúng vào Tần Vũ Phong, vậy thì chắc chắn Tần Vũ Phong sẽ chết.
Phải biết rằng, nói thế nào thì chỗ này cũng là nơi công cộng, là sân bay.
Nhỡ đâu Lăng Khiếu Thịnh giết chết một người thật thì tất cả mọi người ở đây đều khó tránh khỏi tội lỗi.
Lúc này, dù là chưởng môn của Hoa Sơn Nhạc Quốc Phong cũng không khỏi căng thẳng, thậm chí âm thầm vận sức chờ đợi, chuẩn bị ra tay ngăn cản.
Dù sao, ông ta là đoàn trưởng của phái đoàn lần này.
Một khi xảy ra vấn đề, không cần biết là ai, vì nguyên nhân gì thì người đoàn trưởng như ông ta đều không tránh khỏi trách nhiệm.
Hơn nữa, một người là cậu chủ nhà họ Lăng, người trẻ tuổi còn lại không biết thế nào nhưng cũng là chiếm suất đến đây.
Dù bản thân không có năng lực nhưng thế lực phía sau tuyệt đối không phải chuyện đùa.
Tất nhiên Nhạc Quốc Phong không thể trơ mắt nhìn một chưởng này của Lăng Khiếu Thịnh chém đến.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh đầu biết được trong lòng mọi người nghĩ thế nào?
Hai mắt Lăng Khiếu Thịnh đỏ ngầu, tràn ngập sự nhục nhã và phẫn nộ..