Hoa Vũ Chiến Thần


Nhạc Quốc Phong đã an ủi Lăng Khiếu Thịnh như vậy, anh ta cũng chỉ có thể gật đầu.

Nhưng bề ngoài Lăng Khiếu Thịnh bày ra dáng vẻ im hơi lặng tiếng, đáy lòng lại cực kỳ không phục.

Chỉ là dù sao vẫn kiêng dè năng lực của Tần Vũ Phong,
Lăng Khiếu Thịnh chỉ có thể co mình ở nơi mọi người không chú ý trong góc phòng, cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại của bản thân.

Quá mất mặt
Trải qua trận sóng gió nho nhỏ vừa rồi, cuối cùng cũng không làm lỡ chuyến bay của đoàn người.

Vì Tần Vũ Phong phô bày sức mạnh ở phòng chờ máy bay trước đó cho nên đến khi xếp hàng, không có ai dám chủ động đến gần anh, im lặng giữ khoảng cách với Tần Vũ Phong chừng một mét.

Thực hơi hơi yếu cũng tự động xếp hàng phía sau.

Tần Vũ Phong lên máy bay trước vài người.

Ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tần Vũ Phong rất hài lòng.

Anh ngồi một mình một lúc, đột nhiên có người ngồi xuống bên cạnh.

Tần Vũ Phong ngớ người, lúc đầu anh được thêm vào sau trong đoàn đại biểu võ đạo Đại Hạ, anh còn tưởng mình sẽ được sắp xếp ngồi một mình.

Lúc này, người bên cạnh chủ động lên tiếng.

“Chào anh, anh là Tần Vũ Phong đúng không? Tôi tên là Nhạc Linh Linh, con gái của chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Quốc Phong.”
Thậm chí Nhạc Linh Linh còn chủ động kéo tay áo của Tần Vũ Phong.

Đây không phải lần đầu tiên Tần Vũ Phong được người khác bắt chuyện, nhưng lần này khác với lần đi máy bay đến Vân Thành trước đó.

Mặc dù động tác Nhạc Linh Linh hơi quá nhưng rất hợp với nụ cười ngây thơ hồn nhiên của cô ta, cũng không khiến Tần Vũ Phong cảm thấy phiền chán.

Trái lại giống như em gái nhà bên, không cố ý thân thiết.

Vẻ ngoài của Nhạc Linh Linh cũng không tầm thường, gương mặt nhỏ nhắn chừng một bàn tay hợp với đôi mắt tròn long lanh như nai con, tóc đuôi ngựa buộc cao lộ ra vầng trán sáng bóng đầy đặn, mặc quần bò yếm thoải mái, nhìn qua cực kỳ thuần khiết đáng yêu.

Chỉ cần là đàn ông thì sẽ có thiện cảm trời sinh với người đẹp.

Chỉ là trong lòng Tần Vũ Phong đã bị Lâm Kiều Như chiếm giữ hết từ lâu, Nhạc Linh Linh xinh đẹp thì xinh đẹp nhưng không gây ra gợn sóng gì trong lòng anh.

Tần Vũ Phong chỉ gật đầu với Nhạc Linh Linh theo lễ phép: “À, chào cô.

Ngay sau đó, anh lập tức quay đầu, thậm chí còn nhắm hai mắt lại, ra vẻ không muốn nói nhiều với Nhạc Linh Linh.

Dù sao, Tần Vũ Phong mất một ngày một đêm để tiêu diệt tất cả cứ điểm đóng quân của Đông Hoàng ở Vân Thành, sau đó lập tức chạy về Để Đô.

Thời gian lâu như vậy, Tần Vũ Phong chỉ được ôm Lâm Kiều Như nghỉ ngơi một buổi trưa ngắn ngủi, bây giờ tất nhiên là mệt mỏi không chịu nổi, cũng không có tâm trạng đối đáp với Nhạc Linh Linh bên cạnh mình.

Nhưng thái độ lạnh nhạt của anh lại khiến Nhạc Linh
Linh chú ý.

Nhạc Linh Linh chớp chớp đôi mắt long lanh, tò mò nhìn chằm chằm nửa gò má Tần Vũ Phong để lại cho cô ta.

Nhạc Linh Linh biết mình rất xinh đẹp, tất nhiên không phải cô ta tự xưng mà là dù đi đến bất kỳ đầu, đều sẽ nhận được sự coi trọng hoặc ghen ghét của người cùng giới, còn có thái độ yêu mến vây quanh của người khác giới.

Hơn nữa, Nhạc Linh Linh còn trẻ tuổi đã là Ám Kình đỉnh phong, chỉ còn một bước ngắn để đạt đến tông sư, cộng thêm thân phận con gái của chưởng môn Hoa Sơn…
Quãng thời gian Nhạc Linh Linh lớn lên luôn đi kèm với sự ca ngợi.

Tính đến hôm nay, võ giả trẻ tuổi ở đây cũng đều nịnh bợ săn đón Nhạc Linh Linh.

Nhưng mà…
Nhạc Linh Linh khó hiểu chớp mắt.

Vì sao thái độ của Tần Vũ Phong lại lạnh nhạt với cô ta như vậy?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui