Hoa Vũ Chiến Thần


Không bao lâu sau, máy bay liền lượn vòng rồi hạ cánh xuống sân bay quốc tế ở Đông Hoàng.

Nhạc Linh Linh nhảy nhót bên cạnh Tân Vũ Phong giống như một chú chim sơn ca.

Nhạc Quốc Phong đi tới trước mặt Tân Vũ Phong, ông ta cũng hiểu tính tình của con gái mình, biết cả một đoạn đường con gái ông ta ngồi bên cạnh Tần Vũ Phong như vậy, chắc chắn đã giày vò Tân Vũ Phong khá nhiều.

Trên khuôn mặt Nhạc Quốc Phong lộ ra vẻ áy náy, ông ta nói: “Tân Vũ Phong, thật ngại quá, con gái tôi đã gây phiền phức cho cậu rồi” Tân Vũ Phong mím môi, nhìn Nhạc Quốc Phong, sau đó khẽ gật đầu đáp: “Không sao, tiền bối Nhạc đừng bận tâm.” Nhạc Quốc Phong mỉm cười với anh.

Sau đó, ông ta lại quay về vị trí dẫn đầu hàng ngũ.

Nhạc Quốc Phong vừa dẫn chỉ huy hàng ngũ đi ra ngoài theo bản đồ của sân bay vừa thầm nghĩ: “Bình thường con gái mình rất coi thường đám con trai cùng tuổi, luôn tỏ ra kiêu ngạo với chúng.

Nhưng nó cũng rất thận trọng, ít nhất là mỗi lần quay về bên cạnh mình đều líu lo than thở với mình, chê ai xum xoe bợ đỡ như nào, chê ai phiền phức như nào.

Sao hôm nay nó lại coi trọng cái người tên Tân Vũ Phong kia vậy?” Nhạc Quốc Phong xoa cằm, nhất thời nghĩ không thông.

Ông ta dứt khoát không đoán tâm tư của con gái nữa, người ta đều nói lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy bể.

Trong mắt người làm bố như Nhạc Quốc Phong, muốn đoán ra tâm tư của con gái cũng chẳng khác nào mò kim dưới đáy bể.

Nhạc Quốc Phong dẫn phái đoàn võ đạo Đại Hạ ra khỏi sân bay.

Ra bên ngoài sân bay, văn phòng của Đại Hạ đóng ở Đông Hoàng tự nhiên sẽ có người đến đón bọn họ.


Còn Hán Đại, lúc ấy sau một lần thăm dò như thường lệ của Đông Hoàng, anh ta đã dẫn đầu một đội quân tinh nhuệ trực tiếp dẫn người đuổi theo.

Khi ấy tiểu đội do Hán Đại chỉ huy chỉ gồm hơn hai mươi người.

Mà đội ngũ do Đông Hoàng phái đến để khiêu khích xung quanh Đại Hạ có hơn trăm người.

Nhưng dù vậy, sau một trận chiến đấu ác liệt với đối phương, Hán Đại lại có thể đánh cho tướng lĩnh của chỗ đó đến tơi bời.

Sau khi trận chiến có quy mô nhỏ đó kết thúc, Hán Đại cũng không thả tướng lĩnh của đối phương ra mà tỏ thái độ cứng rắn và cương quyết, tuyên bố với thế giới bên ngoài rằng anh ta đã nhầm tướng lĩnh của “nước bạn” thành kẻ thù.

Để đền bù, phải dùng lễ để đối đãi, đưa đối phương quay về Đại Hạ dưỡng thương.

Vị tướng lĩnh bị Hán Đại đánh trọng thương kia cũng là một nhân vật quyền cao chức trọng ở Đông Hoàng.

Tất nhiên là Đông Hoàng không cam tâm, nhưng bọn họ cũng kiêng dè Hán Đại, vì thế cuối cùng chỉ khiển trách một phen, giơ cao đánh khẽ.

Mà sau khi trận chiến đó kết thúc, nói thế nào thì việc mà Hán Đại làm cũng gây náo động quá lớn.

Các quan chức của Đại Hạ liền nghĩ ra một cách, đó là bên ngoài thì là giáng chức nhưng bên trong lại là bảo vệ, để Hán Đại xuống làm việc văn phòng của Đại Hạ đóng tại Đông Hoàng.

Như vậy, đối với đám người Đông Hoàng cũng có tác dụng răn đe nhất định.

Một người như vậy sẽ không nương tay đối với bất cứ sự mạo phạm nào của Đông Hoàng.

Thậm chí còn không quan tâm đến gia thế và thân phận của đối phương, giết chóc một cách quyết đoán!
Hán Đại được sắp xếp đến địa bàn của Đông Hoàng, bên Đông Hoàng nhất thời cũng trở nên rất ổn định và yên tĩnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui