Ngay sau đó bên Đông Hoàng cũng có người đứng ra nhận tài khoản nặc danh đó.
Gần như tất cả người Đông Hoàng đều lập tức ưỡn ngực tự hào, cho răng kỹ thuật cơ vây của Đại Hạ chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.
Bởi vì dù người Đông Hoàng có không muốn thừa nhận thế nào thì sự thực cũng đã bày ra trước mắt.
Đông Hoàng đã tuyên bố rằng cờ vây là một trong những tinh hoa của đất nước họ, nhưng nơi khởi nguồn của bộ môn này lại là Đại Hạ.
Vì thế, rất nhiều người Đông Hoàng đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt và khó chịu.
Nhưng lần này, sự thẳng lợi của một tài khoản nặc danh đến từ đất nước Đông Hoàng dường như đã khiến tất cả người Đông Hoàng trút được giận và giành được phần thăng.
Người Đông Hoàng thậm chí còn bắt đầu tuyên truyền một cách công khai rằng văn hóa của Đại Hạ chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi.
Mặc dù môn cờ vây của Đông Hoàng được lấy từ Đại Hạ, nhưng là hậu sinh khả úy, sự phát triển rực rỡ của môn cờ vua phụ thuộc và sự kế thừa của Đông Hoàng.
Bên Đại Hạ càng không phục.
Bởi vì, người nhận tài khoản nặc danh đã giành vị trí quán quân trong trận đấu cờ vây trực tuyến của Đại Hạ là một kỳ thủ cờ vây đã đạt đến trình độ cao nhất.
Còn những người tham gia trận đấu bên Đại Hạ chỉ là những người chơi nghiệp dư yêu thích bộ môn này.
Huống hồ tài khoản quán quân kia cũng không phải là người giành được chức vô địch với thành tích toàn thắng!
Có gì đáng để kiêu căng ngạo mạn chứ?
Dưới tình hình đó, Ngô Thanh Nguyên – hội trưởng hiệp hội cờ vây Đại Hạ đã một thân một mình đến Đông Hoàng.
Người Đông Hoàng nghe nói Ngô Thanh Nguyên đã đến, không biết ông ta lấy đâu ra tự tin mà dám cho rằng người chiến thắng giải đấu cờ vây dân gian nghiệp dư cũng tương đương với việc đã đạt đến đỉnh cao trong môn cờ vây của Đại Hạ.
Vì thế, bên Đông Hoàng đã chủ động cử bảy kỳ thủ cờ vây đến thách đấu với Ngô Thanh Nguyên.
Nhưng Ngô Thanh Nguyên đã một mình quét sạch toàn bộ giới cờ vây của Đông Hoàng, thậm chí còn đánh bảy kỳ thủ mà Đông Hoàng cử ra đánh đến mức mà họ phải giáng cấp.
Sau chuyện đó, trong một khoảng thời gian dài Đông Hoàng thậm chí còn không dám xuất hiện trong giải đấu cờ vây mang tính chất giải trí cấp quốc tế.
Mà hiện giờ, cấp trên của Hán Đại hi vọng Tân Vũ Phong có thể trở thành Ngô Thanh Nguyên của giới võ đạo.
Chính là hi vọng Tân Vũ Phong có thể tạo nên thành tích trong giới võ thật giống như thành tích mà Ngô Thanh Nguyên đã tạo nên trong giới cờ vây năm đó, cho Đông Hoàng một đòn đả kích đúng như thế.
Tân Vũ Phong nghe xong lời thỉnh cầu của Hán Đại, trong lòng liền suy tư ngẫm nghĩ một hồi.
Đất nước Đại Hạ có lỗi với Tân Vũ Phong.
Cho dù ngoài miệng Tân Vũ Phong không phàn nàn oán trách điều gì, nhưng điều đó không có nghĩa là trong lòng anh không có một chút oán hận nào.
Đại Hạ đã cách chức anh, xóa sạch công lao của anh, thậm chí còn coi anh là một nỗi ô nhục, tung ra phần thưởng cho ai bắt sống được anh.
Nói không oán không hận gì ư?
Tân Vũ Phong cong khóe môi lên lộ ra một nụ cười châm chọc mỉa mai.
Làm sao có thểi Một lúc lâu sau, Tân Vũ Phong nhìn chăm chằm vào ly trà nóng mà Hán Đại đã rót cho mình, mở miệng nói.
“Hán Đại” “Có tỉ chức” “Anh có lúc trước tại sao tôi lại bị tước đoạt vị trí Chiến thần Thiên Vũ không?” Hán Đại mím môi, do dự một lúc lâu sau mới đáp: “Tôi biết ạ, là vì lúc đó sức mạnh của chiến thần đại nhân đã suy giảm, tạm thời không thể bảo vệ được biên giới phía Bắc” Tân Vũ Phong cười gắn một tiếng, nhắm hai mắt lại, nói: “Lúc hữu dụng, họ có thể nâng anh lên thành thần mà tôn thờ, một khi đã trở nên vô dụng liền lập tức đá anh sang một bên”.