Lăng Khiếu Thịnh nghe nói vậy lại cảm thấy hơi kích động, thậm chí còn phun nước miếng: “Cậu ta nói thực lực giảm xuống thì là vậy à? Cô thấy hả?
Nhạc Linh Linh tức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ngực cũng phập phồng lên xuống, nhất thời không biết ứng đối ra sao.
Tên Lăng Khiếu Thịnh này đúng là già mồm át lẽ phải mà!
Không phải là Chiến thần Thiên Vũ không đánh lại Kitano Takeshi.
Phải biết rằng, Chiến thần Thiên Vũ là thần tượng của Nhạc Linh Linh, lúc đầu ở đại lễ sắc phong, Chiến thần Thiên Vũ mặc áo giáp vàng kim vô cùng oai hùng, tình cảm si tình lúc thổ lộ với Lâm Kiều Như được lòng không ít thiếu nữ, và Nhạc Linh Linh cũng không ngoại lệ.
Đương nhiên, Nhạc Linh Linh cũng không phải là người nông cạn, điều mà cô ta xem trọng nhất vẫn là phẩm chất của Chiến thần Thiên Vũ.
Chiến thần có giá trị vũ lực cao, vì sự an cư và hòa bình của dân chúng Đại Hạ mà đóng quân ở biên giới phía Bắc nhiều năm, có thể nói là thần tượng của Nhạc Linh Linh.
Cô ta quyết không cho phép có người nhục mạ thần tượng của mình, nhục mạ Chiến thần Thiên Vũ!
Nhạc Linh Linh nhướng mày lên, quát lớn: “Anh biết cái gì! Chiến thần Thiên Vũ là thần tượng của tôi, lúc anh ấy cách chức chúng tôi đã cố ý tìm hiểu rõ ràng, chính là do thực lực của anh ấy suy giảm!”
“Hơn nữa, thực lực chiến thần bây giờ không chỉ khôi phục, mà còn lợi hại hơn so với trước kia, thậm chí leo lên Thần bảng, viết rõ ràng Tông Sư Ngũ Trọng Thiên, anh nói thực lực của Kitano Takeshi gì kia có mấy phân nặng?”
“Khụ khụ..” Tân Vũ Phong nghe vậy thì đột nhiên ho mãnh liệt.
Nhạc Linh Linh hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Tân Vũ Phong, anh sao vậy?” Tân Vũ Phong liên tục khoát tay, ho đến mức mặt đc: “Không sao, không sao, chỉ là uống nước bị nghẹn thôi, cô cứ tiếp tục khoa trương đi… không phải đang cãi nhau sao… cô cứ việc bận, không cần phải quan tâm đến tôi” Nhạc Linh Linh trừng hai mắt, cảm thấy không hiểu.
Đương nhiên, nếu như cô ta biết người ngồi bên cạnh chính là thần tượng của mình, là Chiến thần Thiên Vũ trong truyền thuyết thì không biết có tâm trạng như thế nào nữa.
Tân Vũ Phong yên lặng, cố gắng làm giảm sự hữu của mình, trong lòng tự nhủ rằng tuyệt đối không thể để cho cô gái nhỏ này biết mình là Chiến thần Thiên Vũ, nếu không thì vốn đang cãi nhau như thế sẽ không lên dây cót kịp nhỉ?
Vẻ mặt Lăng Khiếu Thịnh bên kia cũng hơi ngượng ngùng: “Đã nhiều năm qua Kitano Takeshi không xuất hiện trước mặt mọi người, sao tôi biết thực thực ông ấy ra sao?”
“Nhưng mà, Kitano Takeshi còn đạt được cảnh giới Tông sư sớm hơn chiến thần của cô nhiều! Bây giờ thực lục của ông ấy không kém gì so với Chiến thần Thiên Vũ gì kia đâu!” Nhạc Linh Linh bị Tân Vũ Phong quấy rầy một hồi nên cũng không còn hứng thú phản bác Lăng Khiếu Thịnh nữa.
Bây giờ cô ta phải bình tĩnh lại.
Trong mắt cô ta, Lăng Khiếu Thịnh chính là một tên ngốc, đã ngốc thì thôi đi, lại còn đi thuyết giáo người ta, còn nói Nhạc Linh Linh có thành kiến.
Nhạc Linh Linh thấy Lăng Khiếu Thịnh mới là người có thành kiến với chiến thần… không, là với giá trị vũ lực của Đại Hạ!
Dù sao, những thứ Tân Vũ Phong mang đến đều là mỹ thực, đúng là ngon hơn mấy món cô ta ăn ở khách sạn bình thường nhiều.
Nhạc Linh Linh thần nghĩ, món ngon trước mặt còn không hưởng thụ, còn đi tranh cãi với tên ngốc Lăng Khiếu Thịnh, quả thực là lãng phí, phung phí của trời mà!
Mọi người đã ăn tối xong, bởi vì trận cãi lộn của Nhạc Linh Linh và Lăng Khiếu Thịnh nên bầu không khí cũng không quá tốt.
Một người là con gái của chưởng môn Hoa Sơn, dù dung mạo hay thực lực đều có thể nói là được trời ưu ái.
Còn một người khác là thiên tài từng được vinh dự gọi là “Lăng Vô Địch” trên giang hồ Đại Hạ, đứng về bên nào cũng không tốt lắm..