Lúc này, bên cạnh còn có người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, trong lòng Tân Vũ Phong, cuối cùng cũng không còn có áp lực như lần trước một mình một ngựa ở Vân Ninh nữa.
Nhất là sự hiện diện của Nhạc Linh Linh, cô cứ léo nhéo bên tại Tân Vũ Phong như chú chim sơn ca vậy.
Đương nhiên, đó là bởi vì những lời Nhạc Linh Linh nói, anh đều thích nghe.
“Tân Vũ Phong, trước kia tôi cảm thấy chiến thần Thiên Vũ là giỏi nhất trên đời, nhưng khi gặp được anh, thực ra anh mới là người giỏi nhất tôi từng gặp!”.
Chiến thần Thiên Vũ thực sự cũng chính là Tần Vũ Phong, nghe Nhạc Linh Linh ca tụng chiến thần Thiên Vũ ở bên cạnh mình, khóe mắt anh không khỏi cong lên, cười nói: “Vậy cô nói xem, tôi và chiến thần Thiên Vũ, ai giỏi hơn?
Đôi mắt to của Nhạc Linh Linh đảo qua đảo lại, cô ta nói: “Cái này ấy à? Tôi cũng không rõ nữa! Dù sao chiến thần Thiên Vũ cũng giỏi như vậy, trên chiến trường một mình đẩy lùi một trăm vạn binh”
“Còn anh thì còn giỏi hơn cả Saemon, phải biết rằng Saemon cũng là đại sư võ sĩ Đông Hoàng danh tiếng lẫy lừng trên toàn thế giới”.
Nhạc Linh Linh ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Cho nên, tôi cũng không nói rõ được, hai người các anh ai giỏi hơn!”
Tần Vũ Phong cười nói: "Chắc là tôi giỏi hơn chăng!”
Câu này của Tân Vũ Phong thật ra cũng không phải là nói dối, dù sao lúc anh từng là chiến thần Thiên Vũ, đạt tới cảnh giới cao nhất là tông sư tầm trọng thiên, nhưng bây giờ anh đã đạt tới tông sư ngũ trọng thiên.
Nếu thật sự muốn so sánh, đương nhiên Tân Vũ Phong nghĩ bây giờ mình càng mạnh hơn.
Dù sao trước kia, anh cũng không có thần khí như Hiên Viên Kiếm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Linh Linh nhắn lại, cô ta nói: “Tần Vũ Phong, điểm gì anh cũng tốt, nhưng tại sao lại ngông cuồng vậy chứ? Anh sao có thể giỏi hơn chiến thần Thiên Vũ được!”
Tân Vũ Phong cười mà không nói.
Nhạc Linh Linh tức giận hừ một tiếng, không nói chuyện với Tần Vũ Phong nữa, một mình bướng bỉnh đi về phía trước.
Tân Vũ Phong nhìn bóng lưng của cô ta, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Nói thật, Tân Vũ Phong sẽ vì mỗi một phần kính ngưỡng từ đáy lòng như vậy mà cảm động.
Lúc anh còn là chiến thần Thiên Vũ, ở biên giới phía Bắc tắm máu giết địch, bảo vệ từng tấc đất biên cương của Đại Hạ, bảo vệ người dân của Đại Hạ.
Còn người dân của Đại Hạ, chưa từng phụ lòng anh.
Đoàn người vừa nói vừa cười, rất nhanh đã đi tới trụ sở võ quán Tanaka tiếp theo.
Tân Vũ Phong nhìn bốn chữ võ quán Tanaka trên bảng hiệu, ánh mắt lạnh đi.
Không biết lúc nào mới có thể tìm được võ quán thực sự có chứa mảnh Vương Đạo Sát Quyền, phá hủy hoàn toàn mảnh Vương Đạo Sát Quyền được bảo tồn ở Đông Hoàng.
Tần Vũ Phong hít sâu một hơi, sau đó một cước đá văng cửa lớn của võ quán Tanaka.
Lúc này, có lẽ võ quán Tanaka đang trong nghỉ ngơi, cho nên chỉ có lác đác mấy võ sĩ Đông Hoàng ở trong sân luyện võ.
Thấy có người đạp cửa, bọn họ lập tức xông tới, chắn trước mặt Tần Vũ Phong.
“Này, anh là ai, đêm hôm lại đạp cửa võ quán Tanaka chúng tôi?”
fiAnh là người của võ quán nào? Có phải muốn chết đúng không?" Ánh mắt Tần Vũ Phong lạnh lùng, khoanh tay đứng trước đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ.
“Các người ở đây có công pháp Sơn Hà Quyền không? Giao ra đây!”.
Nghe thấy Tần Vũ Phong nói như vậy, bỗng nhiên đệ tử đứng đầu biến sắc, nói: “Làm sao anh biết...!võ quán Tanaka chúng tôi có bí pháp thất truyền? Là ai nói cho anh biết?
Tân Vũ Phong cũng không định giấu diếm, dứt khoát trả lời: “Saemon!”.