Cả bộ vương đạo sát quyền!
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người ở đó đều thấy khó thở hơn.
Tất cả những người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Họ đều là người có trình độ võ thuật nhất định, không thì cũng có uy danh trong giang hồ, có gia thế, địa vị rất hùng hậu.
Vậy nên ít nhiều gì đều biết chuyện về vương đạo sát quyền hơn nữa điều quan trọng nhất là vương đạo sát quyền là bí tịch không được truyền ra ngoài của hoàng thất Đại Hạ.
Vậy mà người Đông Hoàng lại giấu được cả bộ?
Vậy thì người này phải có dã tâm lớn đến mức nào chứ?
Tân Vũ Phong cắn răng, mắt hiện lên vài tia máu đáng sợ, tay anh cũng dùng lực hơn theo bản năng.
Âm dương sự lại kêu gào, Tần Vũ Phong mới hoàn hồn lại.
Tần Vũ Phong lạnh lùng bỏ âm dương sự ra, gắn lại khớp xương chân cho âm dương sự, nói từng chữ một một cách rất rõ ràng: “Về bảo với ông Tanaka của anh...!vương đạo sát quyền, tôi chắc chắn sẽ không để ông ta giữ đầu”
“ỰC”
Âm dương sự nuốt nước bọt.
Tần Vũ Phong hất tay, ý bảo mọi người tản ra, tránh đường cho âm dương sự.
Âm dương sự đứng lên, người lắc lư một chút rồi đứng lên chạy mất, chẳng thèm ngoảnh đầu lại.
Tần Vũ Phong nhìn bóng lưng của anh ta, hừ nhẹ một tiếng.
Sắc mặt Nhạc Linh Linh trắng bệch, nắm lấy góc áo Tần Vũ Phong nói: “Tần Vũ Phong, sao anh lại thả anh ta đi?”
Tân Vũ Phong vẫn rất lạnh lùng: “Đương nhiên là dùng anh ta để chuyển lời rồi”
Nhạc Linh Linh không nói tiếp, sắc mặt Tân Vũ Phong hơi xanh xao, tiếp tục đi về phía võ quán Tanaka.
Sau khi sự im lặng ấy qua đi, cô ta chạy vài bước đuổi theo Tần Vũ Phong, nói: “Tần Vũ Phong, người Đông Hoàng đó có thể gọi yêu ma thật sao?”
Tân Vũ Phong biết Nhạc Linh Linh sợ nên giải thích cho cô.
Bởi lẽ nỗi sợ lớn nhất luôn đến từ những việc mà bản thân không biết.
“Cũng không phải là gọi yêu ma gì cả, chỉ là gọi linh hồn của yêu quái thôi.”
“Giống võ giả của Đại Hạ chúng ta, khi đạt đến một cảnh giới nào đó, khi cầm binh khí mà các vị thần thượng cổ sử dụng thì cũng có thể hòa hợp với ý chí của các vị thần thượng cổ".
“Yêu quái vốn chỉ là tin đồn vớ vẩn thôi, là một số vị hung tướng cổ đại hoặc là hung thú trong truyền thuyết sau khi được viết thành truyện, lưu truyền thành như hôm nay.
Mà bọn họ thì lấy những thứ khác làm vật dẫn để bóc tách ý chí cũng là linh hồn của yêu quái mà tôi nói”
Biểu cảm của Nhạc Linh Linh có vẻ hơi phân vân: “Nhưng...!mức độ đó, đến bây giờ tôi vẫn chưa thấy tận mắt, còn tưởng chỉ là truyền thuyết thối nữa”
Tân Vũ Phong cười: “Chiến thần Thiên Vũ của cô cũng được mà”
Nhạc Linh Linh nghe thấy chiến thần Thiên Vũ một cái thì không sợ nữa, tươi tỉnh nói: “Lẽ nào chiến thần Thiên Vũ của chúng ta lợi hại vậy sao!”
“Nhưng mà...”
Biểu cảm của Nhạc Linh Linh có vẻ hơi ngờ vực: “Nhưng mà Tần Vũ Phong, sao anh biết nhiều thế? Có phải là anh quen chiến thần Thiên Vũ không?”.
Tân Vũ Phong giơ hai tay lên, không phủ nhận.
Nhạc Linh Linh hồ lên một tiếng cảm thán, kéo góc áo Tần Vũ Phong, bảo: “Tần Vũ Phong, anh quen chiến thần Thiên Vũ thật sao? Anh có thể xin cho tôi chữ ký của chiến thần Thiên Vũ được không? Một tấm thôi, xin anh đấy, cầu xin anh đấy.”
Tần Vũ Phong bất lực thở dài một hơi: “Nếu như tối nay cô không nói gì thì tôi sẽ xin cho cô”
“Nhưng mà mấy thứ như chữ ký thì có tác dụng gì đâu?”
"Ôi anh không hiểu đầu, chiến thần Thiên Vũ là thần tượng của tôi, lấy được chữ ký của chiến thần Thiên Vũ để treo ở phòng luyện công, nói không chừng tu vi của tôi sẽ..”
Nhạc Linh Linh đang nói thì tự nhiên nghĩ ra gì đó: "Không đúng, Tân Vũ Phong, sao tôi có thể cả tối không nói một chữ nào được, anh cố tình làm khó tôi đúng không?"
Tần Vũ Phong mỉm cười.
Rất nhanh thôi, cả nhóm người đã đến cổng chính của võ quán Tanaka tiếp theo..