Lăng Khiếu Thịnh không ngờ được Tần Vũ Phong mà mình nghĩ đủ cách để chèn ép lại có thực lực đỉnh cao như vậy.
Đầu tiên, Lăng Khiếu Thịnh đấu với người Đông Hoàng đến khiêu chiến, bị người ta đá một phát rồi ngất luôn.
Thế nhưng Tần Vũ Phong thì sao?
Theo miêu tả của các thành viên khác trong đoàn, Tần Vũ Phong đánh những người Đông Hoàng đến khiêu chiến đến mức không bò dậy được một cách rất nhẹ nhàng.
Nói thật, từ đầu, Lăng Khiếu Thịnh không tin chuyện này là thật.
Anh ta thậm chí còn tưởng đồng đội đang trêu anh ta.
Thế nhưng đến khi một đống đồng đội đi từ bên ngoài về khách sạn thì Lăng Khiếu Thịnh muốn không tin cũng không được.
Tân Vũ Phong chiến đấu với Saemon thắng đậm, làm người của Saemon đứt hết gần.
Tần Vũ Phong rời khỏi khách sạn, đánh đến võ quán Tanaka, chỉ trong khoảng thời gian một nửa đêm thôi mà đã tiêu diệt được mười tám võ quán Tanaka của Đông Hoàng, thậm chí còn dùng Vương Đạo Sát Quyền để đấu với chưởng môn của võ quán Đông Hoàng, đánh chết đối phương chỉ bằng một chiêu.
Rất khó tin, thế nhưng Lăng Khiếu Thịnh không tin không được.
Bởi vì anh ta biết cho dù bịa cũng không bịa được chuyện hoang đường như thế này.
Chỉ có một trường hợp thôi, đó là những chuyện kia thực sự đều do Tần Vũ Phong làm.
Một thân một mình đánh tan tành cả bọn người Đông Hoàng.
Một mình đối đầu với đại sư kiếm đạo Saemon người Đông Hoàng, làm bọn người Saemon đứt hết gần.
Thực lực như vậy hơi bị đáng sợ quá.
Đây là trình độ mà Lăng Khiếu Thịnh không thể nào đạt đến được.
Thế nhưng Tần Vũ Phong lại làm được, chỉ trong một đêm.
Lăng Khiếu Thịnh đúng là một người sĩ diện nhưng để mà nói thì xin lỗi Tần Vũ Phong mất mặt hơn hay là huênh hoang trước mặt cường giả như Tần Vũ Phong mất mặt hơn.
Chắc chắn là về sau.
Còn không bằng xin lỗi nhanh lên.
Vì rất nhiều nguyên nhân, Lăng Khiếu Thịnh lúc này đang đứng trước mặt Tần Vũ Phong, hối hận thực sự.
Đương nhiên là Tần Vũ Phong cũng không có ý muốn làm khó Lăng Khiếu Thịnh, chỉ gật gật đầu: “Không sao, lần đầu gặp, dễ hiểu mà”
Thực ra anh không thích những nhân vật xuất hiện đột ngột thế này.
Lúc trước khi Tần Vũ Phong ở biên giới phía bắc, là chiến thần Thiên Vũ, từng có một vị tướng nhỏ đột nhiên xuất hiện, kiểu như con nhà quyền lực.
Thân thủ không tốt, không có đối sách thế nhưng lại đánh giá bản thân rất cao.
Nhưng mà chẳng cần Tần Vũ Phong ra tay, mười hai vệ thiết huyết hay thậm chí những binh sĩ cấp thấp hơn cũng có thể dạy dỗ anh ta.
Tuy Tấn Vũ Phong hiểu được tâm trạng của Lăng Khiếu Thịnh thế nhưng anh cũng không muốn nói gì nhiều.
Hiểu thì hiểu được thế nhưng sự ngông cuồng của Lăng Khiếu Thịnh cũng là điều mà Tần Vũ Phong không thích.
Cho dù bây giờ Lăng Khiếu Thịnh xin lỗi rất thành khẩn thế nhưng Tần Vũ Phong cũng chỉ có thể nói là không để bụng chứ cũng không thân thiết gì được.
Thậm chí anh còn không muốn đối xử với Lăng Khiếu Thịnh theo kiểu tỏ ra thân thiện như đối xử với Nhạc Linh Linh.
Lăng Khiếu Thịnh thấy vậy, anh ta biết Tần Vũ Phong chắc chắn có thành kiến với mình.
Bởi vậy nên anh ta cũng không nói gì nhiều, nói chuyện kiểu khách sáo với Tân Vũ Phong vài câu rồi rời đi.
Tần Vũ Phong thở phào một hơi rồi về phòng tiếp khách.
Nhạc Linh Linh vẫn còn ở đó.
Tần Vũ Phong đẩy cửa phòng tiếp khách ra, nhìn thấy Nhạc Linh Linh đang ngồi trên sô pha, ra tay với một đống đồ ăn vặt.
Khóe miệng Tần Vũ Phong giật giật.
Đúng là một cô nhóc.
Nhạc Linh Linh nhìn Tần Vũ Phong, mặt đầy vẻ hoang mang: “Ấy, anh ra ngoài từ lúc nào thế? Lăng Khiếu Thịnh đâu? Đi rồi à?”.