Lăng Khiếu Thịnh nghiến răng, cả người đều bị ánh sáng của hộ vệ canh khí bao bọc.
Một lần nữa, anh ta lao về phía Hirano.
“Trãm trẫm lộ tư, Tại bỉ khi cức”(*) Lăng Khiếu Thịnh hét lớn, rồi nhanh chóng rút thanh đao dài khỏi thắt lưng.
Khán giả dưới sàn đấu còn chưa kịp rõ chuyện gì đang diễn ra Thì lưỡi đao đã tạt qua người Hirano!
Thế như chẻ tre, không thể cản lại được.
Người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều lần lượt hét lên.
Còn vẻ mặt Tân Vũ Phong tuyệt nhiên không chút thay đổi.
Trước ánh nhìn của mọi người, Hirano không hề động đậy.
Nhưng trong mắt Tân Vũ Phong, cho dù có khoảng cách giữa võ đài và khán đài xa đến như vậy, Tân Vũ Phong vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bất kỳ ng tác nhỏ nào của Hirano!
Ngay cả độ dao động của từng sợi tóc.
Tân Vũ Phong nhận ra Hirano đã chuẩn bị sẵn tư thế để né tránh.
Quả nhiên đúng như dự đoán của Tân Vũ Phong.
Toàn bộ cơ thể Hirano uốn cong về phía sau một cách khó tin.
Độ gập của cơ thể anh ta gần như đạt đến 180o.
Lưỡi kiếm vẫn lướt vùn vụt trong không khí tiến đến Hirano.
Nhưng nó vẫn không thể khiến cho Hirano bị tốn thương dù chỉ một chút!
Lăng Khiếu Thịnh mở to mắt.
Anh ta nghỉ ngờ nhìn cảnh tượng trước mắt mình.
Theo Lăng Khiếu Thịnh nghĩ trước đó, cho dù Hirano có thể tránh được thì bộ dạng của anh ta cũng rất thê thảm.
Chứ đừng nói là có thể tránh được một cách nhẹ nhàng như vậy.
Dù chỉ bị thương nhẹ thì cũng rất tốt.
Nhưng Hirano chỉ cần một cử động nhỏ là đã có thể dễ dàng tránh được.
Hoàn toàn không bị thương!
Thậm chí Hirano còn sẵn sàng phản công.
Sự hoảng sợ không thể giấu được trong mắt Lăng Khiếu Thịnh.
Hirano nở một nụ cười ngạo nghễ, ra vẻ đã nắm chắc phần thẳng.
“Nghe nói anh là người đứng thứ mười trong Long Bảng ở Đại Hạ, cũng là học trò của Đao Cuồng.
Nhưng theo tôi thấy anh cũng chẳng có gì đặc biệt cải”
Hirano đứng ngay tại đó, tấn công Lăng Khiếu Thịnh không thương tiếc.
Sắc mặt Lăng Khiếu Thịnh tái nhợt, không có cách nào để chống trả.
Lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu được khoảng cách giữa mình và Hirano.
Anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Hirano!
Hirano liên tiếp hóa giải chiêu thức của Lăng Khiếu Thịnh một cách dễ dàng.
“Tiếp theo đây, đã đến lúc tôi đánh trải”
Hirano khởi động.
Lăng Khiếu Thịnh nghiến chặt răng, không dám nhìn lấy một lần.
Nhưng Lăng Khiếu Thịnh cũng cố gắng khiến cho hộ thể canh khí trên cơ thể mình trở nên chặt chẽ hơn.
Rõ là Lăng Khiếu Thịnh rất sợ Hirano.
Hirano cười khẩy và nói: “Lúc nãy tôi dùng quỷ kiếm Muramasa không phải là để đối phó với đám nhà quê Đại Hạ các người đâu! Chỉ là để các người được mở.
mang tầm mắt chút thôi!
Tôi vốn không cần dùng vũ khí cũng có thể xử lý anh”
Trong lúc Hirano nói, cả cơ thể anh ta toả ra khí thế của Tông Sư Nhị Trùng Thiên.
Bầu không khí của khắp sân vận động lập tức bùng nổ!
Hàng ghế khán giả của đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng tràn ngập tiếng hò reo và gào rống.
“Hirano, xé xác tên nhóc Đại Hạ đó ra đi!”
“Ha ha ha… Chỉ trong một chiêu là đã có thể đánh bại anh ta rồi!
Tiếp tục đi Hirano!”
“Giãm tên Đại Hạ này dưới chân anh đi!”
Ngược lại, người bên phía đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đều không nói lời nào.
Bọn họ thực lực của Hirano vốn không tâm thường.
Nhưng không một ai nghĩ rằng sức mạnh của Hirano lại ghê gớm đến như vậy!
Tông Sư Nhị Trùng Thiên!
(*) Trích từ bài thơ Trãm lộ 3 (Sương đãm) – Khổng Tử..