Hoa Vũ Chiến Thần


Trong khi mọi người đang ở chỗ này bàn luận ầm ïthì Tân Vũ cuộc cũng xuống lầu Đối với ánh mắt nhìn chảm chảm mình rồi trợn mắt há mồm của mọi người, Tân Vũ Phong chỉ nhẹ gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi ở vị trí mà bình thường mình hay ngồi, cũng chính là ngồi ở bên cạnh Nhạc Linh Linh.

Nhạc Linh Linh ho khan một tiếng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.

Tân Vũ Phong có chút không hiểu nhìn cô ta một cái.

Vương Hán Đại liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Tân Vũ Phong.

Tân Vũ Phong nhìn một hồi mà vẫn không thể hiểu được.

Vương Hán Đại đành phải âm thầm gửi tin nhắn cho Tân Vũ Phong, nói rắng có thể là mọi người còn chưa quá thích ứng được với thân phận mới của anh, bây giờ vẫn còn đang cực kỳ vui mừng với dân chúng, Vui mừng với dân chúng mấy chữ này.

Tân Vũ Phong có hơi không nói nên lời, đành phải hãng giọng một cái.

“Có phải là mọi người đang chuẩn bị rời khỏi Đông Hoàng hay khôngvvv Nhạc Linh Linh ừ một tiếng, nhẹ gật đầu.

Tân Vũ Phong cũng phát hiện, từ sau khi thân phận của anh có sự biến đổi, giọng điệu mà Nhạc Linh Linh dùng để nói chuyện với anh, hình như là nhỏ đi đôi chút.

“Cái này, anh sẽ về chung một chuyến với chúng tôi luôn hay sao?”
Nhạc Linh Linh hơi mong đợi hỏi Tân Vũ Phong lắc đầu: “Không được, tôi còn có chút chuyện, cần phải ở lại Đông Hoàng, không phải là mọi người muốn mở tiệc ăn mừng sao? Ăn xong tôi sẽ tiễn mọi người đi”
Nói xong câu này, anh đã nhìn thấy được sự khiếp sợ và ngượng ngùng của mọi người.

“Không không không, sao có thể làm phiền anh đưa bọn tôi chứ?”
“Đúng vậy đó, Thiên Vũ đại nhân, chúng tôi có thể tự mình rời đi, không cần phải làm phiền đến anh đâu!”
“Đúng vậy đó Thiên Vũ đại nhân, sao có thế làm phiền anh được chứ, cứ để cho chúng tôi tự mình trở về là được rồi”
Tân Vũ Phong vốn cũng không phải là loại người ỷ vào thân phận mình chiến thần Thiên Vũ thì có thể tùy ý vênh mặt hất hàm, huống chỉ dù sao cũng đã ở chung với đám người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ được nhiều ngày như vậy, đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như: vậy.

Tân Vũ Phong ừ một tiếng, sau đó ngược lại nhìn về phía Quách Chí Mẫn cùng Cố Bạch.

Cố Bạch chính là cái người được Quách Chí Mẫn ra tay giúp đỡ lúc trước sau này khi Quách Chí Mãn bị thương nặng thì vẫn luôn chăm sóc một du học sinh Đại Hạ là Quách Chí Mẫn.

Tân Vũ Phong mang theo vài phần trêu tức nhìn về phía hai người: “Còn các người thì sao? Hai người các người thì phải làm sao bây giờ, nếu mà như vậy thì chăng phải hai người sẽ lập tức chia xa hay sao?”
Quách Chí Mẫn ho khan một tiếng, sắc mặt có chút đỏ.

“Cái kia… tôi, sức khỏe của tôi vẫn còn chưa được tốt lắm, không tiện để đi máy bay, tôi dự định là sẽ ở lại Đông Hoàng thêm một khoảng thời gian nữa”
“Chờ cho đến khi sức khỏe hồi phục tốt hơn thì tôi lại trở về”
Tân Vũ Phong à một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sự gian xảo.

“Nghỉ ngơi thêm hai ba tháng, đại học Đông Hoàng hình như cũng vừa đúng lúc đến kỳ tốt nghiệp có phải hay không? Cố Bạch, đúng không?”
Khuôn mặt Cố Bạch hơi hồng, nhẹ gật đầu.

Khóe miệng Tân Vũ Phong cũng cong lên thành một nụ cười, cũng không có tiếp tục trêu đùa hai người bọn họ.

Anh cúi đầu xuống, chậm rãi bắt đầu thưởng thức bữa sáng của mình: “Vậy thì đợi đến giữa trưa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa đi, cơm khách sạn này ăn nhiều ngày rồi chắc mọi người cũng thấy chán”
Không ai có ý kiến gì, người trước kẻ sau đều đồng ý với đề nghị của Tân Vũ Phong.

Sau khi ăn xong bữa sáng thì mọi người tan cuộc, mạnh ai nấy trở về gian phòng của mình.

Buổi trưa, mọi người lại tụ tập cùng một chỗ một lần nữa, Nhạc Linh Linh đề nghị nói đi bờ biển ăn cái gì đó.

Món ăn hải sản ở ven biến Đông Hoàng cũng là một nét đặc sắc riêng của địa phương này.

Tân Vũ Phong cũng đồng ý với ý kiến của Nhạc Linh Linh, sau đó mọi người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ lần lượt lên xe khách, cả đoàn người đi về phía bờ biển.

Đông Hoàng là một đảo quốc, bốn phía đều bị vây quanh bởi nước biển.

Nơi mà bọn họ đến thuộc về một khu du lịch đã được khai phá hoàn chỉnh, trên bờ biển có rất nhiều tiểu thương bày bán quầy hàng, bán đủ loại thức ăn ngon làm từ hải sản.


“Đến rồi à”
Vương Hán Đại nhẹ gật đầu, sau đó giao cho Tân Vũ Phong một xấp giấy báo cáo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui