Ngay sau đó, Tân Vũ Phong đá văng cánh cửa, đi vào trong.
Không có ai ở đây hết.
Nghĩ cũng đúng, bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, người bên trong không chạy trốn, đó mới là đồ ngốc.
Tân Vũ Phong nhảm hai mắt lại, cảm nhận nội kình đang chuyển động xung quanh.
Tân Vũ Phong nhanh chóng phát hiện ra.
Tòa nhà đối diện nơi anh đang đứng…
Đại khái là ở cửa sau, có vài đạo nội kình đang không ngừng dao động.
Chẳng cần đoán cũng biết, mấy nội đạo kình đó là của đám người đã bỏ trốn kia.
Tân Vũ Phong cười giễu một tiếng, không chút do dự, trực tiếp đuổi theo.
Anh không cần tìm kiếm cửa sau nào, chỉ cần tìm được phương hướng bọn họ bỏ trốn, anh đi đến vách tường trước mặt, một quyền đạp xuống, chuẩn xác bắt được đám người đang bỏ trốn kia.
Đối phương phát hiện Tân vũ Phong đã đuổi kịp.
Nháy mắt trở nên cực kỳ nghiêm túc, không còn vội vàng bỏ trốn như lúc này, ngược lại biến thành trạng thái sẵn sàng ứng chiến.
Bọn họ biết không thể chạy được nữa rồi Thay vì phí công chạy trối chết, không bằng quay đầu, liều chết một lần.
May ra vẫn còn cơ hội thắng.
Tân Vũ Phong lạnh lùng, nhìn đám người trước mặt.
Gia tộc Miyamoto quả không hổ danh là một trong bốn gia tộc lớn nhất Đông Hoàng, mặc dù chỉ là một chỉ nhánh nhỏ, nhưng tông sư võ giả, cũng phải có hơn mười người, mà võ giả ám kình, lại chiếm đa số.
Khó trách lúc trước ở Vân Ninh của Đại Hạ, khi dọn dẹp quân đóng chiếm, lại gặp nhiều cao thủ ám kình đến như vậy.
Tuy nhiên Tân Vũ Phong cũng đã đoán được, đây có lẽ là chỉ nhánh mạnh nhất của gia tộc Miyamoto.
Bằng không trong đại hội giao lưu võ thuận không gặp vài vị võ giả Minh Kính Đông Hoàng.
Với thực lực này, ở Đông Hoàng, sợ đã là một đội quân bất khả chiến bại.
Chỉ tiếc là trước mặt Tân Vũ Phong.
Bọn họ chẳng khác nào một đám dê con đang đợi mần thịt.
Mà dê con có tụ họp thành đàn thì cũng chỉ là đàn dê con.
Con sói đơn độc hành động, bọn họ cũng không có khả năng trốn thoát lần trước, cũng sẽ Ngay khi Tân Vũ Phong rút long uy thanh can, từng đợt nội kình đánh về phía anh lập tức biến mất, hóa thành tro tàn.
Ánh mắt anh lạnh lùng, sau lưng đột nhiên xuất hiện từng đạo kiếm khí, mỗi một đạo kiếm khí đều mang theo một kiếm ý hoàn toàn khác nhau.
Rầm rầm rầm vài tiếng.
Kiếm khí sau lưng Tân Vũ Phong, đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng tới trước mặt đám người kia, ngay lập tức, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn họ.
Vừa nãy còn bày trận sẵn sàng liều chết với Tân Vũ Phong, giờ đã không còn chút sức lực nào để chiến đấu.
Trước mặt Tân Vũ Phong…
Bọn họ không có khả năng phản kháng.
Cho dù bọn họ có nhiều người như vậy.
Cho dù bọn họ không thiếu tông sư và cường giả.
Nhưng đối mặt với vị cường giả tuyệt đỉnh này, tất cả đều vô ích.
Mỗi nơi kiếm khí xẹt qua, là một võ giả Đông Hoàng ngã xuống.
Chẳng bao lâu, trước mặt Tân Vũ Phong, không còn ai sống sót Tất cả đều đã bị giết.
Đương nhiên vẫn có một số người giả chết, hy vọng có có thể nhặt lại một cái mạng từ tay Tân Vũ Phong.
Nhưng đáng tiếc, với cảnh giới của Tân Vũ Phong, việc phân biệt người sống và người chết, đã không còn dựa vào hơi thở nữa.
Mà là dựa vào cảm ứng nội kình.
Tất cả nội kình dù là đã ngưng trệ hay là đang lưu chuyển, thậm chỉ bắt đầu chảy ra ngoài, trộn lẫn vào nhau.
Anh cũng đều cảm nhận được rõ ràng.
Tân vũ Phong không chút chần chừ vung ra một đạo kiếm khí, giết chết mấy con cá sa lưới cuối cùng..