Trải qua sự dốc sức làm của hai thế hệ, thì chỉ nhánh âm dương sư của gia tộc Miyamoto cuối cùng mới có thể phát triển lại như ban đầu.
Mà hiện giờ tới trong lòng bàn tay của Miyamoto Takuro.
Hầu như Miyamoto Takuro không hề có chút do dự nào, mời chào âm dương sư ddeer quan hệ phối hợp với đứa con cả của gia tộc.
Daishinkan.
Miyamoto Takuro biết rằng đứa con cả của gia tộc An Mai, có được sự nổi bật trời cho nhưng lại không thể coi trọng được.
Hầu như ông ta đã cho An Mai Sinh tất cả những ưu đãi, quyền lợi mà ông ta có thể mang lại.
Cũng có thể khiến cho An Mai Sinh tận tâm, hết lòng và bán mạng vì gia tộc Miyamoto, cũng đã báo đáp không hề ít cho gia tộc Miyamoto.
Cho nên chỉ nhánh âm dương sư của gia tộc Miyamoto ngày càng lớn mạnh.
Nhưng hiện giờ, có người lại có thể nói cho Miyamoto Takuro biết rằng…
Ông ta đã tập trung lập ra kế hoạch, cả hai thế hệ đều đã điên cuồng dốc tiền bạc để có thể duy trì được chỉ nhánh âm dương sư của gia tộc Miyamoto.
Cứ bị huỷ hoại như vậy trong chốc lát?
Chuyện như vậy, căn bản là Miyamoto Takuro không thể nào chấp nhận được!
Miyamoto Takuro nghiến răng nghiến lợi, dường như bức ảnh trong tay Miyamoto Takuro cũng đã bị ông nắm chặt nghiền nát.
“Ai làm… là ai làm chuyện này!” Hai tay của Miyamoto Takuro nắm chặt thành một quyền, điên cuồng nện vào bàn.
Ngay cả người ở cũng run rẩy, dường như cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía Miyamoto Yuichi.
Kết quả là Miyamoto Yuichi đã dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía người ở.
Hình như chỉ cần anh ta không nói nên lời trong một, hai, ba, bốn, anh ta sẽ lập tức bị trừng phạt với những hình phạt tàn khốc.
Người ở càng run rẩy mạnh hơn, chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, anh ta bị nhấn chìm trong nỗi sợ hãi.
Thậm chí anh còn không có chút nghi ngờ nào, rằng mình đang bị hai con rắn độc nhìn chằm chảm phun ra chữ chế Người ở hít một hơi lạnh lẽo, quỳ trên mặt đất, hầu như trán đã dính xuống sàn nhà nói: “Trở về, cậu chủ đã trở về…”
“Thật sự là thuộc hạ không biết ai làm!”
“Lúc trước khi không thể liên lạc được với chỉ nhánh âm dương sư, chúng tôi đã lập tức cho người đi kiểm tra, đây là người đã được phải đi rồi quay lại để truyền tin tức, không có tận mắt chứng kiến được hành vi phạm tội của kẻ xấu..”
Vẻ mặt của Miyamoto Takuro ngày càng khó coi hơn.
Một thứ không thể tưởng tượng nổi, thậm chí trong lòng từ từ dấy lên một suy nghĩ khiến cho anh phải sợ hãi.
Miyamoto Yuichi lặng lẽ nhướng mắt nhìn thoáng qua Miyamoto Takuro.
Quả nhiên, giờ phút này bố của anh ta cũng không có bất cứ một đầu mối nào.
Chỉ toàn là sự tức thận thôi.
Như vậy, nếu như anh ta nói ra suy nghĩ của mình, có khi nào bị bố mình chỉ trích hay không?
Không, mặc kệt Lỡ đâu thật sự là do chiến thần Thiên Vũ làm, trực tiếp tìm ra tung tích của chiến thần Thiên Vũ rồi trừng phạt chiến thần Thiên Vũ, cuối cùng thì so với việc chiến thần Thiên Vũ tiêu diệt toàn bộ chỉ nhánh rồi đánh tới tận cửa thì việc này tốt hơn nhiều!
Tưởng tượng đến lúc đó, Miyamoto Yuichi cắn răng một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Thưa bố, con biết rằng, cuối cùng là do ai làm rồif Trong chớp mắt Miyamoto Takuro nhìn về phía Miyamoto Yuichi, ý bảo anh ta nói nhanh một chút.
Tư thế trong lúc đó, dường như có thêm vài phần hứng thú và gấp rút.
Miyamoto Yuichi do dự một hồi lâu rồi mở miệng: “Bố, cùng với cách hành động này, rất có thể là chiến thần Thiên Vũ của Đại Hạ, là chiến thần Thiên Vũ!”
Hai đồng tử của Miyamoto Takuro đột nhiên co rút lại nhỏ chỉ bằng một đầu kim!
Lúc trước khi mà Miyamoto Takuro bàn luận về chuyện này, căn bản là Miyamoto Takuro không tin những gì Miyamoto Yuichi nói.
Nhưng hiện giờ, cũng không thể không tin Miyamoto Yuichi được.
Bởi vì mặc kệ nói như thế nào thì trên ảnh chụp, dấu vết tấn công của căn cứ âm dương sư thật sự là dấu vết của việc tấn công từ bên trong, chứ không phải tấn công bằng đạn lửa.
Nếu như tấn công băng đạn lửa, cùng với vết tích lớn như vậy, chỉ sợ rằng ngay cả rừng trúc xung quanh cũng bị bốc cháy.
Mà loại sức mạnh có thể trực tiếp tiêu diệt căn cứ của âm dương Sơn này.
Cả Đông Hoàng, có thể làm chuyện này.
Miyamoto Takuro đặt tay lên ngực tự hỏi, gia tộc Miyamoto cũng không có kẻ thù nào như vậy..