“Thế nào?”
Tần Vũ Phong để lộ ra một tầng răng trắng hếu, nhìn chằm chằm vào miyamoto Kota.
“Còn đánh nữa không? Hử?”
Miyamoto Kota nuốt một ngụm nước miếng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.
Đánh?
Người này thật sự là quá kinh khủng.
Nhìn bề ngoài thì tu vi chẳng hơn mình bao nhiêu.
Nhưng mà lại có thủ đoạn tấn công dã man như vậy.
Cũng khó trách lại có thể đánh được cao thủ hàng đầu của Đông Hoàng, ngài Kitano Takeshi.
Mình dám đối đầu với đối phương, dường như chả có chút phần thắng nào.
Không đánh!
Làm sao có thể làm vậy chứ?
Trong lòng Miyamoto Kota hiểu rõ, trên người mình còn mang theo hy vọng của trưởng họ và thiểu chủ gửi gắm.
Càng có khả năng đó chính là hi vọng của toàn bộ gia tộc Miyamoto!
Cho dù xuất phát từ góc độ như thế nào thì Miyamoto Kota đều hiểu rằng, bản thân mình không thể có chuyện không đánh mà rút lui!
Miyamoto Kota hít vào một hơi khí lạnh, thanh Tachi trong tay gần như nát vụn đến nơi.
Nhưng anh ta biết, khoảnh khắc anh ta bước chân ra ngoài ngày hôm nay thì đã không còn đường quay về nữa.
Mặc kệ chiến thần Thiên Vũ đang đứng phía đối diện có là cao thủ tầm nào thì Miyamoto Kota đều muốn bước lên nghênh chiến.
Miyamoto Kota nghĩ xong thì hít sâu một hơi, Cương Khí Hộ Thể bắt đầu quay vòng vòng, cả người anh ta cũng bày ra tư thế chiến đấu.
Tần Vũ Phong cười khẽ một tiếng.
So với sự nghiêm túc của Miyamoto Kota thì giờ phút này Tần Vũ Phong lại giống như là đang thong dong đi dạo.
Xoet! Xoet! Xoet!
Mấy đường kiếm khi liên tiếp vung ra không ngừng nghỉ.
Miyamoto Kota cẩn thận tránh né từng chút một, dáng vẻ có lẽ hơi chật vật.
Nhưng tất cả những thứ này đều không đáng nói.
Miyamoto Kota không hề quan tâm đến việc bây giờ mình đang chật vật ra sao, không thể chịu đựng được thế nào.
Anh ta chỉ quan tâm một việc!
Đó chính là, bây giờ anh ta muốn sống sót!
Phải hoàn thành nguyện vọng của trưởng họ và thiếu chủ, không thể phụ sự chờ mong của bọn họ!
Miyamoto Kota cố gắng tấn công về phía Tần Vũ Phong.
Nhưng từ đầu đến cuối Tần Vũ Phong để giữ một tư thế sừng sững không hề động đậy.
Rõ ràng, Tần Vũ Phong chẳng thèm đếm xỉa thể tấn công của Miyamoto Kota.
Mấy vòng sau đó, Tần Vũ Phong cũng không mở thế tấn công, chỉ còn mỗi Miyamoto Kota hết lần này đến lần khác đã bất lực đến cực điểm, liều mình tấn công về phía Tần Vũ Phong.
Nửa ngày sau.
Trên mặt của Tần Vũ Phong tràn đầy dáng vẻ cười như không cười, nhìn chằm chằm Miyamoto Kota.
“Lần này thì đến lượt tôi đánh trả rồi chứ?”
Con người của Miyamoto Kota đột ngột co lại như mũi kim.
Ngày hôm đó, Miyamoto Kota đã chứng kiến một cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời mình.
Và cũng kết thúc cuộc đời mình ở đó.
Mấy trăm đường kiểm khí mở rộng khắp bầu trời, lao nhanh về phía Miyamoto Kota, dường như cả người anh ta được bao bọc giữa dòng đại dương bằng kiểm khí.
Miyamoto Kota, theo đường công kích này, hàng nghìn mũi tên xuyên qua tim.
Chết không còn gì.
.
Tần Vũ Phong lạnh lùng nhìn Miyamoto Kota đang nằm trên nền đất, sau đó quay người rời đi.
Thật ra, ngoài căn cứ này được Miyamoto Kota sắp xếp thuộc hạ thì những cà cứ khác đều hoạt động như bình thường.
.