€ó lẽ là trong lòng Miyamoto Yuichi đều đem những cảnh tượng tuyệt vọng nghĩ thành những chuyện quá tốt đẹp, cũng có lẽ thật ra là ngoài cái này chẳng còn nguyên nhân gì khác.
Trong một lát, tân Vũ Phong thật sự không hề ra tay với Miyamoto Yuichi.
Dù sao thì bây giờ Tân Vũ Phong đang khế chọc lấy chất liệu vỏ hộp bên ngoài Đỉnh Cửu Châu, có hơi tò mò xem thứ này làm bằng chất liệu gì, thế mà có thể ngăn cản được linh khí đồi dào trong Đỉnh Cửu Châu.
Dồi dào đến mức Tân Vũ Phong cũng cảm thấy kinh hãi.
Đỉnh Cửu Châu cũng không lớn.
Trong tưởng tượng của Tân Vũ Phong, thần khí trong những kiểu tin đồn như có thể thay đổi được vận mệnh của một đất nước, ít nhất thì cũng phải to lớn.
Nhưng trên thực tế, kích thước của Đỉnh Cửu Châu cũng không lớn, thậm chí là so với trong tưởng tượng của anh có hơi nhỏ.
Nhỏ đến mức Tân Vũ Phong cũng bắt đầu nghỉ ngờ, chuyện có thể thay đổi vận mệnh của một quốc gia, chẳng qua cũng chỉ là một tin đồn.
Tân Vũ Phong híp mắt, gõ gõ Đỉnh Cửu Châu nói: “Các người đã làm gì Đỉnh Cửu Châu?”
Bây giờ đương nhiên là Miyamoto Yuichi biết gì nói nấy, không biết không nói.
Anh ta hơi bất ngờ một chút, sau đó liền đáp lại: “Cái này, Thiên Vũ đại nhân…”
“Chúng tôi không hề làm gì Đỉnh Cửu Châu hết!”
Tân Vũ Phong nghe xong chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Miyamoto ‘Yuichi một cái, cười như không cười: “Trong lời đồn, Đỉnh Cửu Châu có thể làm thay đối vận mệnh của một quốc gia, theo lý mà nói, chắc hẳn là một thứ khổng lồ”
Miyamoto nghe xong câu này của Tân Vũ Phong, cả người không khỏi run rẩy một chút, cuống quýt hô lên: “Oan quá Thiên Vũ đại nhân, oan quái”
“Mấy cái thay đổi vận nước gì đó, ngay từ đầu chỉ là lời truyền miệng mà thôi!”
“Ngay cả chúng tôi cũng hiểu lầm!”
Tân Vũ Phong hơi hăng hái ồ lên một tiếng, ra hiệu cho Miyamoto Yuichi nói tiếp.
Thật ra lúc đầu Tân Vũ Phong cũng không tin cái gì có thể thay đổi được vận mệnh của một quốc gia, chỉ là muốn lừa Miyamoto Yuichi nói ra từng điểm một.
Nhưng không ngờ rằng, bây giờ Miyamoto không chịu nổi trước sự sợ hãi, chỉ cần mình tuỳ tiện hỏi một câu, Miyamoto Yuichi cũng lập tức muốn đem hết tất cả những chuyện anh ta biết nói ra hết.
Miyamoto Yuichi nhìn Tân Vũ Phong, cúi đầu nuốt một ngụm nước miếng.
Ngay sau đó, Miyamoto Yuichi run rẩy mở miệng: “Thiên Vũ đại nhân, tác dụng thật sự của Đỉnh Cửu Châu này, không phải là dùng đế thay đối vận mệnh của một quốc gia..”
“Mà nó là chìa khoá, mở ra một kho được đồ quý hiếm nào đó”
Không sai, phát hiện ra việc này, hai ngày gần đây gia tộc Miyamoto mới biết được.
Bọn họ cũng cho là Đỉnh Cửu Châu là một thứ có thể làm thay đổi vận mệnh của một quốc gia.
Nhưng trên thực tế, gia tộc Miyamoto mời đến rất nhiều chuyên gia nghiên cứu văn học cổ xưa của Đại Hạ, lúc đó mới có thể giải mã được mấy từ bên trong Đỉnh Cửu Châu.
Cụ thể nói cái gì thì Miyamoto Yuichi cũng không nhớ kỹ.
Nhưng Miyamoto Yuichi biết, bên trong câu đố mang ký hiệu của Đại Hạ, hàm nghĩa cuối cùng của nó là nói Đỉnh Cửu Châu chính là một chìa khoá mở ra kho cất đồ quý hiếm.
Tân Vũ Phong nghe xong thì nhíu mày, tiếp tục truy hỏi Miyamoto Yuichi: “Hả? Chỉ như thế, vậy thì chìa khoá đặt ở đó sao?”
Miyamoto Yuichi vội vàng nói: “Thiên Vũ đại nhân! Chuyện này, tôi thật sự không biết.”
“Gia tộc chúng tôi vẫn chưa giải ra đến chuyện này!”
Miyamoto Yuichi nói, đúng là lời nói thật.
Văn tự cổ đại của Đại Hạ khắc lên trên Đỉnh Cửu Châu kia quả thật là quá tối nghĩa quá khó hiểu.
Cho dù là chuyên gia có thể nhận bi văn tự cổ xưa của Đại Hạ thì cũng đều không thể thoải mái mà lý giải ý nghĩa hàm chứa trong đó.
Mười mấy chuyện gia hợp thành một tổ chuyên gia mới miễn cưỡng giải được một nửa ý nghĩa đằng trước, nói Đỉnh Cửu Châu chính là chìa khoá một chiếc kho chứa đồ quan trọng.
.