Thành thật mà nói, cho đến giờ không ai có đủ can đảm để thông báo cho gia đình của Bạch Hứa Trạch.
Bọn họ chỉ lặng lẽ gửi về cho gia đình của anh ấy một khoản tiền dưới danh nghĩa của Bạch Hứa Trạch.
Tất nhiên, tất cả những điều này đã được bọn họ bàn bạc kỹ lưỡng với nhau rồi.
Nếu không, tài khoản của gia đình Bạch Hứa Trạch đột nhiên nhận được ồ ạt mấy khoản tiên, thì chắc chắn người nhà của anh ấy sẽ nảy sinh nghỉ ngờ.
Khoảng thời gian này, mọi người đều đang đau buồn vì cái chết của Bạch Hứa Trạch, nên cuối cùng Tân Vũ Phong đã tự tay giết chết kẻ thù của anh ấy, hơn nữa còn mang một mảnh xương của kẻ đó đến lễ truy điệu và đưa tiễn anh ấy một đoạn.
Cũng coi như là có thể an ủi được phần nào vong linh của Bạch Hứa Trạch ở trên trời.
Hội trường để linh cữu đã bố trí từ lâu cuối cùng cũng được dỡ bỏ.
Nhưng những bức ảnh của Bạch Hứa Trạch vẫn được giữ lại một cách trang trọng ở sảnh lớn.
Như thế này thì giống như là Bạch Hứa Trạch chưa bao giờ rời xa bọn họ vậy.
Huyền Vũ gọi Tân Vũ Phong vào phòng sách, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Tân Vũ Phong nhìn nét mặt nghiêm túc của Huyền Vũ, thì vừa cười vừa nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì mà thần bí quá vậy”
“Rốt cuộc là có chuyện gì mà hội viên mấy trang web đăng tải video của Kiều Như cũng không thế nghe được vậy?”
Nghe được câu nói đùa của Tân Vũ Phong, Huyền Vũ không nhịn được mà bật cười thành tiếng, sau đó nhanh chóng nghiêm mặt lại như cũ.
Huyền Vũ chậm rãi nói: “Đại nhân Thiên Vũ à, cô Kiều Như có thể sẽ không đồng ý với những gì tôi sắp sửa nói ra.”
“Nhưng mà chuyện này lại cực kỳ quan trọng với cậu!”
Biểu hiện trên gương mặt của Tân Vũ Phong đột nhiên đông cứng lại chỉ trong chốc lát.
“Chuyện gì?”
Huyền Vũ ngừng lại một chút và tiếp tục nói: “Đại nhân Thiên Vũ, cậu có nhớ phái La Phù chúng ta từng nói tới vào lúc sau khi cậu trở về từ Long Hổ Sơn không?”
Tân Vũ Phong gật đầu.
Lúc từ Long Hổ Sơn trở về, tuy mới vừa nhận được tin Bạch Hứa Trạch qua đời, nhưng Tân Vũ Phong đã kiên cường cố nén lại hết lửa giận trong lòng để nói cho mọi người biết chuyện về phái La Phù.
Bây giờ Huyền Vũ lại một lần nữa đề cập đến…
Tân Vũ Phong hơi do dự, rồi vội vàng hỏi: “Huyền Vũ, có thông tin gì từ phái La Phù sao?”
Huyền Vũ gật đầu.
Phái La Phù rất có thể là môn phái của mẹ ruột Thiên Vũ.
Tất cả mọi người đều biết rõ đại nhân Thiên Vũ xem trọng mẹ ruột của mình đến mức nào.
Vì vậy, đương nhiên hễ thu được tin gì liên quan đến phái La Phù thì Huyền Vũ sẽ báo cáo lại ngay cho Tân Vũ Phong.
Huyền Vũ nhanh chóng trả lời: “Đại nhân Thiên Vũ, có tin tức mới nhất từ bên phái La Phù..”
“Họ nói muốn tổ chức đại hội tỷ thí võ công, không hạn chế là người thế tục hay là môn phái ẩn dật, công khai thu nhận đồ đệ!”
“Cái gì?”
Nghe được tin này, Tân Vũ Phong vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa còn không kìm được mà sửng sốt thốt lên một tiếng.
Phái La Phù thực sự quay về thế tục thu nhận đệ tử sao?
Mặc dù trong lòng Tân Vũ Phong biết rất rõ đa số người học võ ở thế tục sẽ không trổ hết tài năng trong môn phái ẩn dật, nhưng mà…
Nhưng mà đồ đệ trong môn phái ẩn dật đều có môn có phái, chưa chắn sẽ phản bội lại môn phái của mình mà gia nhập vào phái La Phù.
Ngay cả anh cũng chỉ cần vài giây ngắn ngủi là đã có thể nghĩ thông suốt được chuyện này, thì chẳng lẽ phái La Phù không nghĩ đến khả năng này một chút nào hay sao?
Nói trắng ra là…
Lần này, ít nhất phái La Phù có một mục đích, đó là muốn thu nạp đồ đệ ở chốn thế tục.
Phải biết rằng môn phái La Phù ở dãy núi Côn Luân là môn phái bí ẩn nhất trong số những môn phái ẩn dật.
Nhưng lần này tại sao lại gióng trống khua chiêng tố chức một đại hội tỷ thí võ công rầm rộ như vậy chứ?
Đăng sau cái này…
Rốt cuộc mục đích thật sự là gì?.