Vài giây sau, nếu không có kỳ tích xuất hiện, vậy thì hai người họ sẽ thực sự sẽ xuống âm phủ làm thầy trò!
“Không, con không đi..
* Nói chung là Cố Khánh vẫn còn nhỏ tuổi, lúc này vẫn còn đang hồ đồ, ra sức ôm chặt cánh tay Thịnh Viên, nói gì cũng không chịu rời đi.
Những giọt nước mắt trên gương mặt và vết máu trên cơ thể Thịnh Viên hoà quyện lại với nhau, trông bẩn thỉu và ướt át, cực kỳ tội nghiệp.
Cố Khánh nhìn chắm chăm vào những tảng đá rơi trên bầu trời với đôi mắt đỏ hoe, biết giây tiếp theo bản thân mình lập tức sẽ bị tảng đá đè bẹp.
Nhưng Cố Khánh không muốn rời đi.
Cô ta phải gánh chịu tai họa mà do cô ta gây ra.
Cho dù hôm nay cùng chết với sư phụ ở chỗ này rồi đến âm phủ, cô ta cũng muốn chăm sóc cho sư phụ của mình!
Dùng kiếp sau chuộc tội cho sư phụ!
Nhưng mà ngay sau đó..
Một luồng ánh sáng đột nhiên xuất hiện, Cố Khánh vô thức bị luồng ánh sáng này làm cho hai mắt nhắm lại.
Vào lúc mở mắt ra lại.
Một tiếng ầm thật lớn vang lên.
Vô số tảng đá bị vỡ như bột phấn, văng ra ngoài.
Cố Khánh trợn mắt há hốc mồm, nhìn cảnh này trước mắt mình.
Người cô ta khinh thường, thậm là một tán tu có chút đáng ghét Lại chẩn trước người cô ta và sư phụ!
Đá vụn sau lưng gần như đã được dệt thành màn mưa.
Anh dùng chính máu thịt của mình để chặn tảng đá đủ để đè chết cả hai thầy trò bọn họ và đập nát hoàn toàn.
Cố Khánh ngạc nhiên đến nỗi không thể nói nên lời.
“Thịnh Viên cũng kinh ngạc mà trừng to hai mắt.
Nhưng rõ ràng trước mắt chưa phải lúc để nói chuyện, một tảng đá to lớn bị đập cho vỡ vụn, còn có rất nhiều cục đá lăn xuống.
Bóng dáng của Tân Vũ Phong gần như hóa thành một tia chớp, cả người bay lên trời, ở trên không trung điên cuồng tránh né, vung một cây đao dài trong tay, thoáng chốc hiện ánh sáng.
Bất kỳ viên đá nào chạm vào lưỡi đao cũng lập tức biến thành bột mịn.
“Hai vị cẩn thận!”
Bóng dáng Tân Vũ Phong một lần nữa đứng trên mặt đất.
Cố Khánh im lặng cúi xuống..