Nghe được những lời này, tất cả mọi người không chút do dự, lần lượt đi vào chính giữa đấu trường to lớn.
Tuy nhiên, dù cho tất cả mọi người có tràn đầy tinh thần c| và tự tin khi bước lên sàn đấu tới đâu thì khi nhìn thấy người đối diện, nhiều người cũng phải lập tức thay đổi sắc mặt.
Có rất nhiều cao thủ trên sàn đấu lần này.
Chỉ riêng Mộng Trạch Môn cũng có bảy tám nữ tu sĩ lên sàn đấu.
Đệ tử của Long Hổ Sơn cũng không ít.
Cuối cùng, đệ tử từ Tam Sơn Ngũ Môn lần lượt xuất hiện trên sàn đấu.
Nhưng điều khiến Tân Vũ Phong thực sự kinh ngạc chính là.
Lần này, anh nhìn thấy một người quen cũ.
Kiếm Trần của Vạn Kiếm Môn!
Anh ta mặc một bộ quần áo màu đen với một bao kiếm màu đen thật to ở trên lưng.
Không quá nổi bật nhưng khi vừa ra trận đã khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Trời ạ! Không chỉ có nhiều cao thủ của Tam Sơn Ngũ Môn, mà ngay cả Vạn Kiếm Môn cũng đến đây?”
“Cái này… cái này cũng…”
“Kiếm Trần cùng với nữ tu sĩ của Mộng Trạch Môn, chúng ta còn có cơ hội thắng sao?”
“Lần này còn chẳng phân biệt được phe phái nữa chứt”
“Đến lúc đó, nữ tu của Mộng Trạch Môn và Kiếm Trần hợp lực, như vậy chúng ta còn có thể sống sao…
Ngay khi mọi người đang đoán già đoán non, nữ tu của Mộng Trạch Môn đã chủ động đến tìm Kiếm Trần.
Trong số các nữ tu của Mộng Trạch Môn, người đứng đầu có tên là Lộc Thu Nương.
Cô ta buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mặc quần áo đệ tử của Mộng.
Trạch Môn, trên bộ quần áo xanh nhạt mang một chút màu trắng tinh khiết, tay áo khảm châu ngọc, hoa văn phức tạp nhưng không hỗn loạn, váy xếp tầng, mang theo một loại cảm giác phóng khoáng.
Lộc Thu Nương đứng trước mặt Kiếm Trần, cây gậy trong tay chúc xuống đất, ánh sáng óng ánh càng làm cho Lộc Thu Nương trở nên xinh đẹp động lòng người.
“Kiếm Trần, đã lâu không gặp.”
Kiếm Trần gật đầu với Lộc Thu Nương, nhưng khuôn mặt của anh ta đỏ bừng lên một cách đáng nghi.
Anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt của Lộc Thu Nương.
Lộc Thu Nương chậm rãi mỉm cười với Kiếm Trần: “Kiếm Trầi này Mộng Trạch Môn chúng tôi sẽ hợp lực giúp anh một tay, được chứ?”
Môi Kiếm Trần mím chặt, một lúc lâu sau anh ta mới gật đầu: “Bảo vệ mình, không cần đánh”
Nụ cười trên mặt Lộc Thu Nương càng ngày càng rạng Được”
Cứ như vậy, các nữ tu của Mộng Trạch Môn liên minh với Kiếm Trần của Vạn Kiếm Môn.
Giọng nói của hai người không nhỏ, trên mặt các nữ tu của Mộng Trạch Môn đều lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng sắc mặt của những người khác nhanh chóng suy sụp.
Tình huống mà hầu hết mọi người không muốn nhìn thấy cuối cùng cũng xảy ra.
Kiếm Trần và các nữ tu của Mộng Trạch Môn hợp lực, ngay cả sắc mặt của các đệ tử Long Hổ Sơn cũng thay đổi.
Kiếm Trần và nữ tu của Mộng Trạch Môn hợp lực…
Bỏ đi bỏ đi, cũng không dám mong có thể thể đánh bại được bao nhiêu người.
Chỉ cần có thể thăng cấp thành công là được rồi!
Đệ tử của các môn phái lớn khác cũng mang theo vẻ mặt khó coi, trong lòng âm thầm bày mưu tính kế.
Đệ tử của môn phái lớn còn như vậy huống chỉ là đệ tử của những môn phái nhỏ, nguyên một đám người bọn họ đều mang một khuôn mặt trắng bệch.
Trận chiến này thực sự là quá không cân sức..