Tuy rằng Tần Vũ Phong này rụt rè yếu đuối, nhưng dù sao cũng có thể dễ dàng đánh bại Dung Chiêu, người xếp hạng thứ ba mươi trong bảng Thiên Kiêu.
Nhưng mà rất nhanh Tả Thanh Phùng đã cho mọi người một đáp án.
Chỉ thấy Tả Thanh Phùng đang từ từ chậm rãi mà tháo bội đạo của mình ra, sau đó từ từ đi đến bên cạnh sàn đấu, rồi đặt bội đạo của mình xuống.
Ngay sau đó, Tả Thanh Phùng lại đi đến trước mặt Tần
Vũ Phong một lần nữa, cũng chính là giữa sàn đấu.
Tả Thanh Phùng ngạo nghễ ngẩng mặt lên, dường như là đối mặt với Tần Vũ Phong bằng lỗ mũi.
“Thứ vừa rồi tôi mới bỏ xuống chính là con đạo ở bên người của tôi, Hổ Khiếu Kim Đạo.” “Hổ Khiếu Kim Đạo giống như đồng đội của tôi, đồng hành cùng tôi chiến đấu, mà máu của kẻ hèn nhát như cậu hoàn toàn không xứng để làm ô uế nó.”
Câu nói của Tả Thanh Phùng thật sự quá châm biếm.
Trước mặt những người có mặt ở đây, anh ta trực tiếp tuyên bố Tân Vũ Phong không đáng được nhìn thấy vũ khí của anh ta.
Hành động này của Tả Thanh Phùng hoàn toàn là để tuyên bố với mọi người.
Tuyên bố anh ta muốn đánh bại Tân Vũ Phong, mà hoàn toàn không cần dùng đến bình khí của mình.
Trong chốc lát, ở dưới sàn đấu lại trở nên sôi nổi.
“Tả Thanh Phùng nói rất đúng!” “Sư huynh Thanh Phùng thật là thô bạo!” “Hãy đánh cái tên nhu nhược kia tan tác tả tơi đi!”
Đương nhiên, ngoài ra cũng có không ít người bắt đầu tổ chức cá cược.
“Mau mau mau, nhân lúc còn chưa bắt đầu chúng ta có thể làm một ván! Một ván cá cược!” “Thôi, ai cá cược với anh, chắc chắn là Tả Thanh
Phùng thắng, còn phải đoán ư?”
“Hở, đánh cược xem ai thắng thì có gì vui? Cục diện này hoàn toàn áp đảo rồi!”
“Chúng ta đánh cược xem Tả Thanh Phùng dùng mấy chiêu để đánh bại Tần Vũ Phong! “Cái này thì còn được, tôi cược tổng cộng mười chiêu, không hơn không kém!” “Ha ha ha ha, Tần Vũ Phong kia được so sánh với cao thủ top mười trong bảng Thiên Kiêu, mà anh lại đánh cược mười chiêu? Quá coi thường người ta rồi! Tôi cược bảy chiêu!”
“Anh còn nói nhảm! Tôi năm chiêu!” “Tôi hai chiêu” “Ba chiêu!”
“Tả Thanh Phùng dùng một chiều là có thể đánh bại cái thằng nhãi này, các người tin không?”
Mọi người đều sôi nổi đặt cược.
Không ít người đi theo hóng chuyện, trong chốc lát phần lớn người ở đây đều tham gia trận đánh cược này.
Đúng lúc này một người con gái tiến lên phía trước.
Với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, người thì nhanh nhẹn ăn mặc ngay ngắn gọn gàng không phải Cố Khánh thì còn có thể là ai nữa.
Có Khánh cần một “Ba mươi triệu, tôi cược Tần Vũ Phong sẽ thắng”
Dường như người bắt đầu cuộc giao dịch không nghe rõ: “Cô nói cái gì? Cố Khánh hít sâu một hơi, giòn giã nói lại: “Tôi nói là tôi đánh cược Tân Vũ Phong sẽ thắng!”
Một câu nói của Cố Khánh, trong chốc lát đã khiến một tràng cười vang lên
Nhưng rất nhanh mọi người đã không cười nổi
Một bóng dáng xinh đẹp trong trẻo xuất hiện, mặc một chiếc váy xanh trắng đan xen, lông mày đẹp đẽ, phong thái tao nhã trong tay cầm một cây gây nhỏ.
Là Lộc Thu Nương “Tôi và Kiếm Trần, mỗi người ba tỷ, đánh cược Tần Vũ Phong sẽ thắng.
Sắc mặt mọi người lập tức đông cứng Hôm nay có chuyện gì vậy.
Một người rồi đến hai người.
Một cô nhóc không biết từ nơi nào đến, không biết tên gì, đánh cược Tân Vũ Phong sẽ thắng Rồi sao mà đại sư huynh của Vạn Kiếm Môn và cả đại sư tỷ của Mộng Trạch Môn, đều đánh cược tên nhóc Tân Vũ Phong kia sẽ thắng?
Rốt cuộc anh có chỗ nào xuất sắc?
Trong thời gian ngắn, mọi người đều có chút nghi ngờ chưa chắc chắn.
Nhưng ngoại trừ người bắt đầu cuộc giao dịch.
Vốn dĩ người bắt đầu cuộc giao dịch cũng là đệ tử La Phù Sơn, sư đệ của Tả Thanh Phùng, đương nhiên tràn ngập tin tưởng với sư huynh của mình.
Bởi vậy, rất nhanh người bắt đầu cuộc giao dịch đã cười hì hì nhận lấy tiền đặt cược, sau đó nói: “Bốn trăm bảy mươi chín đấu với ba người.
Ờ… cô tên là gì?”
Cổ Khánh mím môi: “Tôi tên là Cổ Khánh..