Mới sáng sớm, Lâm Kiều Như đã bắt đầu tức hai vệ trung thiết huyết đã sớm quen thuộc.
Thanh Long là người đầu tiên thức dậy, cũng là người đầu tiên chạy bộ từ sáng về.
cau có với mười Lúc Thanh Long về, đúng lúc thấy Lâm Kiều Như ngồi trên lầu một, ăn cháo trên bàn.
Hương thơm của cháo thịt bay vào trong mũi Thanh Long khiến dạ dày cồn cào, bụng kêu ục ục.
Thanh Long cười tủm tỉm đi tới: “Mới sáng sớm mà cô Kiều Thư nấu món gì ngon vậy?”
Liếc mắt nhìn trong bát đã biết là trong bát của Lâm Kiều Như là cháo thịt thơm lừng.
Hạt gạo thậm chí được nấu thành một lớp cháo sệt, nổi lơ lửng, thịt nhừ như sắp tan ra, đặc quánh.
Thanh Long vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Lâm Kiều Như hừ một tiếng, chậm rãi đưa một thìa cháo vào miệng: “Đại nhân Thiên Vũ của các cậu đã đi rồi, cậu còn có tâm trạng ăn uống sao?”
Thanh Long khẽ giật mình, nhưng dù sao Thanh Long đã biết Đại nhân Thiên Vũ đi đâu, lập tức cười hì hì ngồi xuống cạnh Lâm Kiều Như.
“Kiều Thư, hôm nay cô nóng nảy quá!”
Lâm Kiều Như chu miệng, lại hừ một tiếng.
Lúc này Huyền Vũ và Bạch Hổ cũng từ phòng tập thể thao trên lầu kết thúc tập luyện buổi sáng đi xuống, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của cháo thịt.
“Cô Kiầu Thư, cô lại nấu món gì ngon rồi hả?”
Người khác thì không sao, Lâm Kiều Như vừa nhìn thấy Huyền Vũ lại tức giận.
Lâm Kiều Như biết, tuy mười hai vệ trung thiết huyết chẳng phân biệt tôn tỉ, nhưng thật ra là Huyền Vũ luôn là người thống lĩnh toàn cuộc.
Có rất nhiều chuyện liên quan đến Tân Vũ Phong, trước khi truyền đạt đến Tân Vũ Phong đều phải qua tay Huyền Vũ.
Việc Tân Vũ Phong rời đi không lời từ biệt chắc hẳn cũng là do Huyền Vũ sắp xếp.
Vì vậy, Lâm Kiều Như liếc nhìn Huyền Vũ: “Không cần hỏi, không liên quan gì đến anh!”
Huyền Vũ và Bạch Hổ liếc nhìn nhau, sau đó mỉm cười: “Ồ, không biết chúng tôi đã đắc tội gì với cô Kiều Thư?”
Lâm Kiều Như không lên tiếng, cúi đầu ăn cháo, động tác tao nhã nhưng tốc độ không hề chậm chạp, rất nhanh đã ăn hết nửa bát cháo còn lại trong bát, để lại một câu là nhớ thu dọn bát đĩa rồi rời khỏi bàn ăn ở tầng một.
Ba người còn lại nhìn nhau.
Sau đó, bảy người khác lần lượt đi xuống cầu thang.
Mười người đàn ông trẻ tuổi đã lục tung cả căn bếp, nhưng không tìm thấy được một chút rau quả.
Mọi người nhìn nhau qua lại.
Cuối cùng, Huyền Vũ vỗ đùi một cái.
“Hỏng rồi! Có lẽ là cô Kiều Như tức giận vì dại nhân Thiên Vũ đột ngột rời đi!”
Thanh Long gãi gãi đầu: “Hả? Cô Kiều Như, không biết Đại nhân Thiên Vũ đi đâu sao?”
Bạch Hổ võ võ Thanh Long: “Nếu biết thì còn có thể tức giận như: vậy sao? Đồ ăn đều đem đi giấu hết?”
Những người còn lại đều nhìn sang Huyền Vũ:” Đại nhân, chúng ta ăn gì đây?”
Huyền Vũ nói: “Chỉ biết ăn thôi, còn không nhanh chóng đi giải thích với cô Kiều Như!”
“Tôi tưởng Đại nhân Thiên Vũ sẽ nói chuyện với cô Kiều Như, ai mà biết ngài ấy không hề nói gì cả.
Khiến cho cô Kiều Như trở nên bực tức như vậy… nên ngay cả bữa sáng chúng ta cũng không có mà ăn!”
Tay nghề của cô Kiều Như tốt hơn tay nghề của chú Lý ở căng tin doanh trại biên giới phía Bắc rất nhiều!
Tuy nói mười hai vệ trung thiết huyết thực hiện nhiệm vụ ở biên giới, ai cũng không hề kén chọn đồ ăn, nhưng có thể được ăn ngon thì ai mà không muốn?
Đã quen với những bữa ăn do Lâm Kiều Như đặc biệt nấu nướng, nếu bây giờ quay lại điều kiện như trước, ai có thể nuốt được thức ăn khô được dự trữ trong phòng của mình?
Hơn nữa, Đại nhân Thiên Vũ không đặc biệt nhấn mạnh rằng cô Kiều Như không được biết về tin tức của anh.
Chuyện của gia đình hai người mà bọn họ có thể trơ mắt làm chuyện ác, ngăn không cho người ta gặp nhau sao?
Bởi vậy, mười người hết tôi đẩy anh, anh đẩy tôi, vội vàng đi “báo cáo” hoạt động của Đại nhân Thiên Vũ cho Lâm Kiều Như.
Đây chính là lý do vào giờ phút này đây Lâm Kiều Như lại xuất hiện dưới chân La Phù Sơn..