‘Vừa nghĩ như vậy, Vạn Mạnh An lại càng không biết cảm xúc ở trong lòng của mình là gì.
Nhưng ngay sau đó, anh ra đã tìm được lý do.
Không! Không thể nào!
Nếu như thực sự có một vị cao thủ như vậy thì cho dù người đó có cố ở ẩn như thế nào, danh tiếng cũng sẽ sớm được lan truyền.
Không thể nào tới mãi ngày hôm nay, người đó mới xuất hiện như: vậy được.
Nhất định là có hiểu lầm ở đây.
Vạn Mạnh An hít sâu một hơi, trong lòng càng kiên định vào suy nghĩ của mình hơn.
Biết đâu đây chỉ là một sự trùng hợp?
Nói không chừng trùng hợp ngày hôm nay, cả Tùy Tịch và Tả Thành Phong đều cảm thấy không khỏe.
Nói không chừng, khi đánh hai trận kia, Tân Vũ Phong đã sử dụng bí pháp tăng thực lực, chờ đến lượt của anh ta, Tân Vũ Phong sẽ không thể tiếp tục được nữa..
Đến lúc đó, thực lực thật sự của Tân Vũ Phong mới được thể hiện Tân Vũ Phong không thể mạnh như vậy được!
Nếu anh có thể dễ dàng đánh bại Tả Thanh Phùng và Tùy Tịch bằng thực lực của bản thân như vậy, thì không phải là vị trí đứng đầu bảng Thiên Kiêu sẽ năm ở trong tay của anh sao?
Không thể nào!
Cho dù là năm đó, Công Tôn Vũ là người đứng đầu bảng Thiên Kiêu thì anh ta cũng chưa thể đánh bại năm vị trí đầu bảng dễ dàng như vậy được!
Chuyện này nhất định là có sai sót!
Vạn Mạnh An quật cường cần răng, ở trong lòng liều mạng không tin vào năng lực của Tân Vũ Phong.
Tóm lại, Vạn Mạnh An chính là không nguyện ý tin vào chuyện Tân Vũ Phong là mạnh thực sự.
Mặc kệ Tả Thanh Phùng có nói như thế nào, anh ta cũng đều muốn ngay lập tức bắt đầu trận chiến.
Tân Vũ Phong đấu với Kiếm Trần.
Trước đó, cả Tùy Tịch và Kiếm Trần đều khiêu chiến với Tân Vũ Phong, Tân Vũ Phong vừa rồi đã chọn Tùy Tịch, nên bây giờ đương nhiên là lượt của Kiếm Trần.
Giờ phút này, Kiếm Trần đứng ở trước mặt Tân Vũ Phong, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
Tân Vũ Phong là người duy nhất khiến cho Kiếm Trần nảy sinh suy nghĩ muốn khiêu chiến.
Nhưng con đường võ đạo này, tối ky nhất là sợ hãi.
Dù ở trong lòng đang suy nghĩ cái gì, hay là đã biết được kết quả thắng bại, thì ở thời điểm chiến đấu, ai cũng phải toàn lực ứng phó.
Đây là quy tắc sống của Kiếm Trần!
Mặc dù đã từng giao thủ với Tần Vũ Phong, đã biết được thực lực của Tần Vũ Phong là như thế nào, nhưng thời khắc này, Kiếm Trần vẫn quyết định dốc sức đối phó!
Kiếm Trần biết được thực lực của Tần Vũ Phong thì
Tần Vũ Phong cũng sẽ biết được thực lực của Kiếm Trần.
Người khác nhận định trận đấu này như thế nào, Tần Vũ Phong không biết, anh chỉ biết là, đối với anh, trận đấu chỉ giống như là đang đi tản bộ.
Hơn nữa, lúc này, Tần Vũ Phong cảm thấy cũng khá là nhàn nhã, sắc mặt mặc dù vẫn còn lạnh lùng nhưng ngữ khí rõ ràng là đã ôn hòa đi không ít.
Tần Vũ Phong nói với Kiếm Trần: “Lần này, tôi sẽ không sử dụng kiếm giống như lần trước nữa.
“Chúng ta đi tới La Phù Sơn để mượn kiếm, có được không?”
Kiếm Trần sững sờ, rồi ngay lập tức vui mừng như điện.
“Cảm ơn!”
Trên mặt của Tần Vũ Phong cũng xuất hiện một nụ cười.
Từ một góc độ nào đó thì Tần Vũ Phong là một người yêu võ.
Người yêu võ gặp người yêu võ….