Tần Vũ Phong đấu tám trận thắng tám trận liên tiếp.
Nhất thời mọi người đều bàn tán xôn xao.
“Đại hội võ thuật lần này của chúng ta, Tần Vũ Phong thật sự là một con ngựa đen!”
“Đúng vậy, chuyến đi này thật đáng giá!”
“Trận đấu liên quan đến Tần Vũ Phong thật sự quá đặc sắc!”
“Haiz, còn hơn cả đặc sắc!”
“Đúng vậy, trận đấu giữa Kiểm Trần và Tần Vũ Phong, biết bao nhiêu người ngồi xuống lĩnh ngộ, bây giờ còn chưa tỉnh đầu”
“Quá đặc sắc, càng làm người ta được lợi rất nhiều…
“Người đứng đầu của đại hội võ thuật lần này, không nghi ngờ chính là Tần Vũ Phong?”
“Đúng vậy! Ngoài Tân Vũ Phong, còn có thể là ai chứ “Biểu hiện này quá kinh người rồi “Đúng là sức chiến đấu của người đứng đầu bảng Thiên Kiêu!”
“Nhưng mà không phải vậy sao?”
“Ôi, nếu như trận so tài này, có người đứng thứ hai bảng Thiên Kiêu thì tốt rồi, Tần Vũ Phong nếu như cũng đánh bại người đứng thứ hai trong bảng Thiên Kiêu rồi, chúng ta có thể chứng kiến người đứng đầu bảng Thiên Kiêu mới xuất hiện rồi.”
“Cái này gọi là thánh nhân cũng có lúc nhầm nhỉ.”
“Trên thế giới này có nhiều chuyện thập toàn thập mỹ như vậy, náo nhiệt còn có thể để anh xem một ngày là xong rồi?”
Mọi người bàn tán sôi nổi, bàn tán chuyện người đứng đầu bảng Thiên Kiêu.
Muốn trở thành người đứng đầu bảng Thiên Kiêu, bắt buộc phải đánh bại năm người trước đó của bảng Thiên Kiêu.
Bởi vì Tần Vũ Phong đã liên tiếp đánh bại người đứng thứ ba, thứ tư, vì vậy cũng không cần đánh bại người thứ năm trước đó để chứng minh cái gì nữa.
Nếu như Tần Vũ Phong có thể đánh bại người đứng thứ hai bảng Thiên Kiêu, vậy thì anh ấy sẽ trở thành người đứng đầu của bảng Thiên Kiêu.
Năm mươi người trước đó trên bảng danh sách của bảng Thiên Kiêu, lúc nào mới xuất hiện tu luyện?
Nhưng giờ phút này, trên trời lại sinh ra một Tần Vũ Phong! Gần như là có thêm người hỏi năng lực của người đứng đầu bảng Thiên Kiêu! Sau khi nhận thức được điểm này, trong lòng mọi người đều chấn động không thôi!
Mạnh mẽ!
Ưu tú!
Tần Vũ Phong tuổi còn trẻ, nhưng thực lại khiến cho người ta kinh hãi như vậy! Giờ phút này, thầy trò Thịnh Viên và Cổ Khánh đứng ở dưới đài, cũng đều ngây người rồi.
Sắc mặt của Cố Khánh lại càng phức tạp.
Cô ta cũng không ngờ rằng, Tần Vũ Phong có khả năng làm cho cô ta khiếp sợ, không riêng gì thân phận cao thủ thần bí trong tin đồn kia.
Điều khiển Cổ Khánh kinh hãi nhất, là thực lực thuộc về Tần Vũ Phong.
Thực lực đủ để nhòm ngó vị trí đứng đầu bảng Thiên Kiêu.
Vừa nghĩ tới trước khi bản thân châm chọc khiêu khích với Tần Vũ Phong, Cổ Khánh vừa thẹn vừa lúng túng, trên mặt nóng lên từng đợt.
Tần Vũ Phong bây giờ, đã hoàn toàn trở thành thần tượng trong lòng của Cổ Khánh rồi.
Thịnh viên ngoảnh đầu lại nhìn vẻ mặt của đồ đệ của chính mình, biết ngay con nhỏ này đang nghĩ cái gì.
Thịnh Viên thở dài xa xăm, nói với Cổ Khánh: Thế nào hối hận về hành vi của chính mình lúc trước rồi?”
Cổ Khánh cắt chặt răng, nhẹ giọng đọc một câu..
Thịnh Viên lắc lắc đầu.
Anh ta hiểu rõ, dựa vào tính cách của Tần Vũ Phong, tuyệt đối sẽ không so đo tính toán với Cố Khánh.
Nếu như thật muốn so đo, lúc trước ở trên đường lên núi, chỉ sợ là sẽ không ra tay cứu giúp hai người bọn họ.
Trong lòng Thịnh Viên cũng mừng thầm, gặp được tính tình tốt như vậy của Tần Vũ Phong.
Nếu không đổi lại là một người khác, sợ là sẽ lặng lẽ nhìn bản thân mình và Cổ Khánh bỏ mạng trên núi đá.
Hoặc là, so đo tính toán với Cố Khánh một phen.
Trong lòng Thịnh Viên cũng không có chắc chắn là bản thân mình có thể bảo vệ được cho Cổ Khánh.
Nghĩ tới đây, Thịnh Viên hít sâu một hơi, vuốt ve đầu của Cổ Khánh.
“Lúc trước, chỉ có hai thầy trò con và thầy đi một mình, thầy quá chiều chuộng con rồi.”
“Sau này gặp người ngoài, tốt hơn là đừng xúc động như vậy, con nhớ rõ chưa?” Cố Khánh nhìn thoáng qua Thịnh Viên, có phần uất ức gật gật đầu: “Con nhớ rồi ạ!”.