Trong lòng Quách Thành đoán là có thể, dù sao thì đường lên núi quá phức tạp, cổng vào cũng cực kì khó tìm, khả năng người con gái trước mắt bây giờ là Lâm Kiều Như, thật sự là quá thấp.
Trừ phi có người chỉ dân, bằng không người lần đầu tới La Phù Sơn, e là đến cả đường lên núi, cũng khó mà nhìn thấy
Quách Thành nghĩ như vậy, vẫn so sánh với tấm hình Lâm Kiều Như trong điện thoại di động, nhịn không được vòng qua người con gái trước mặt này xem thử.
Chỉ liếc mắt một cái, Quách Thành mở to hai mắt kinh ngạc đến tột cùng.
“Cô chủ Kiều Như?”
Quách Thành không thể không tin được mà hô lên phát ra tiếng.
Lâm Kiều Như bị Quách Thành cản đường, lại càng hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện là khuôn mặt của một người xa lạ.
Công Tôn Vũ nhìn bộ dạng thô lỗ của Quách Thành, nhịn không được đỡ trán.
Một Tần Vũ Phong hoàn mỹ như vậy, nhưng tên thuộc hạ sao lại như thế này…
Ngốc?
Công Tôn Vũ thở dài, đi lên phía trước, nho nhã lễ độ chào hỏi một cái với Lâm Kiều Như: “Cô chủ Kiều Như, xin chào, tôi là bạn của Tần Vũ Phong, Công Tôn Vũ.
Lâm Kiều Như đã từng nghe Tần Vũ Phong nói với cô chuyện của Công Tôn Vũ, nhất là chuyện nút Cát Hùng.
Đương nhiên, Tần Vũ Phong giấu Công Tôn Vũ trong đó, là vì chuyện làm việc của Tần Phiệt.
Bởi vậy, Lâm Kiều Như ấn tượng đối với Công Tôn Vũ, coi như là không tồi.
Huống chi Công Tôn Vũ với điệu bộ nho nhã lễ độ, rất khó khiến người ta sinh ra ác cảm với anh ta.
Lâm Kiều Như nhìn Công Tôn Vũ gật gật đầu: “Xin chào, tôi đã từng nghe về anh.”
Công Tôn Vũ cười cười, sau đó giới thiệu Quách Thành bên cạnh mình cho Lâm Kiều Như biết.
“Đây là thuộc hạ của anh Tần, cô chủ Kiều Như đến đây từ khi nào?”
Vừa nghe nói là thuộc hạ của Tần Vũ Phong, sự cảnh giác của Lâm Kiều Như đối với Quách Thành thô lỗ, không khỏi thả lỏng rất nhiều.
Lâm Kiều Như theo bản năng mà thở ra một hơi, nói: “Tôi cũng chưa tới bao lâu… Hôm qua vừa tới, nghĩ ngơi ở khách sạn một buổi tối, hôm nay vừa tới đây.
Vẻ mặt Quách Thành không thể tin được: “Cái gì! Cô vậy mà tự mình lên đây?!
Lâm Kiều Như có chút khó hiểu nhìn Quách Thành gật gật đầu: “Đúng vậy, là tự tôi đi lên đây
Quách Thành vừa bước tới phía trước của Lâm Kiều Như, vừa nhịn không được hỏi: “Không phải, cô chủ Kiều Như, đường đi lên núi rất khó tìm… Cô làm sao lên tới đây được?”
Lâm Kiều Như nhớ lại việc tự mình lên núi, không nhịn được cười một cái: “Rất khó tìm à? Cũng được mà, trong rừng núi có rất nhiều con khỉ dẫn đường cho tôi tới đây”
“Ẩn Môn Môn Phái này cũng thật là thú vị, con khỉ thông minh giống như người vậy, còn hỏi tôi muốn ăn cái gì nữa đó!”
Công Tôn Vũ và Quách Thành nhịn không được liếc mắt nhìn nhau một cái.
Nói như vậy, động vật ở trong La Phù Sơn cũng đều rất thông minh, thậm chí không ít đã tiến hóa ra linh trí rồi, còn có tu vi nữa.
Nhưng mà con khỉ chủ động dẫn đường cho người thì… Nói thật, lúc mà bọn họ lên núi, con khỉ không gây phiền phức cho bọn họ đã là tốt lắm rồi.
Nghe nói có một đám người lúc lên núi, không cần thận đắc tội với con khỉ ở trong rừng, lúc lên tới, khuôn mặt đều bị trầy xước hết.
Đương nhiên, điều này ở La Phù Sơn là cố ý thiết đặt một vòng để thử thách người lên núi.
Nhưng được con khỉ dẫn đường lên núi thì… Nghe chỗ nào cũng đều có phần không thể tin được.
Nhưng mà hai người ai cũng biết, Lâm Kiều Như, không cần thiết phải bịa đặt làm gì.
Cho nên, hoặc là cơ thể của Lâm Kiều Như đặc biệt, nhận được sự yêu thích tự nhiên của những thú vật linh khí này.
Hoặc là.
Chính là bên trong rõ ràng, có cái gì dẫn dắt Lâm Kiều Như lên núi.
Tại sao lại muốn dẫn dắt Lâm Kiều Như?
Trong lòng Quách Thành hiện lên một chút nghi vấn, rất nhanh liền bỏ qua nó, ở phía trước dẫn đường, chuẩn bị đưa Lâm Kiều Như đến căn nhà tối hôm qua bọn họ nghĩ ngơi nghỉ lại.
Nhưng Công Tôn Vũ lại rơi vào thắc mắc..