Cùng lúc đó, trên đỉnh núi.
Sau khi chém một đao đó ra xong, toàn bộ đỉnh Phù Sơn Sơn trở thành một mảnh hỗn độn.
Chỉ có một mình chưởng môn là có thể miễn cưỡng đứng thẳng tại chỗ.
Đến nỗi những trưởng lão khác đều đã ngã ra mặt đất kêu rên không thôi hoặc là đã hôn mê rồi.
Trên người mỗi người đều xuất hiện những vết thương nông sâu không giống nhau.
Nhưng điều khiến cho chưởng môn kiêng kị không phải là các trưởng lão đã bỏ mình dưới một chiêu này, mà là
Mà là những trưởng lão này chỉ gần như là bị thương dưới một cú đánh của Tần Vũ Phong mà thôi.
Đây là điều khiến cho chưởng môn khiếp sợ.
Trong lòng chưởng môn hiểu rõ một chiêu vừa rồi của
Tần Vũ Phong tuyệt đối có thể…
Có thể giết chết các trưởng lão của La Phù Sơn ngay lập tức.
Nhìn cảnh tượng thê thảm xung quanh là có thể hiểu.
Nhưng vào lúc cuối cùng Tần Vũ Phong lại thu tay lại, chỉ khiến vài vị trưởng lão bị thương nặng mà thôi.
Hơn nữa nhìn cảm xúc hiện tại của Tần Vũ Phong mà nói thì dường như chẳng tạo thành chút áp lực nào cả.
Chưởng môn âm thầm kinh ngạc trong lòng.
Đánh một chiêu ra, một khi muốn thu hồi lại thì chỉ sợ là sẽ bị thương nặng.
Nếu không hiểu rõ về tình trạng ra vào của chiêu thức thì Tần Vũ Phong không thể có biểu cảm bình tĩnh như hiện tại được.
Huống chi một chiêu Thần Trảm này còn có lực sát thương rất cao.
Chưởng môn để tay lên ngực tự hỏi nếu đổi lại là mình thì cũng chưa chắc có thể nắm chắc lực sát thương của một chiêu như thế này, sau đó chính mình còn có thể làm như không có việc gì.
Nhưng chưởng môn không hiểu rõ vì sao Tần Vũ Phong hận La Phù Sơn như thế mà còn có thể giữ lại cho bọn họ một con đường sống.
Chẳng lẽ một chiêu này của Tần Vũ Phong chỉ muốn thể hiện một chút về lực uy hiếp của mình thôi sao?
Chưởng môn lại cảm thấy không có khả năng.
Một người có cấp bậc là chiến thần Thiên Vũ như Tần Vũ Phong thì tâm tình đã sớm không giống với những Thiên Kiệu trạc tuổi, lúc nào cũng muốn phô diễn một cách loè loẹt.
Tuy rằng chưởng môn không hiểu hành động của Tần Vũ Phong, nhưng trong lòng Tần Vũ Phong lại hiểu rõ.
Tần Vũ Phong không phải muốn khoe lực uy hiếp của mình ra.
Mà là bởi vì…
Nếu lão tổ La Phù Sơn đã giữ lại tính mạng cho mẹ của mình, như vậy lúc đánh nhau mà nương tay để giữ lại cho đối phương một chút tính mạng cũng không phải là điều gì ghê gớm.
Tần Vũ Phong từ trước đến nay là người hiểu rõ ân oán.
Mặc dù thống hận nhưng trong lòng Tần Vũ Phong biết rõ ràng, nếu không phải năm đó lão tổ La Phù Sơn không mang mẹ mình về tới La Phù Sơn, như vậy hôm nay ngay cả tư cách lên núi mang mẹ đi anh cũng không có.
Thượng Quan Uyển Nhi chỉ sợ đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Cho nên Tần Vũ Phong giờ phút này mới có thể không đánh hết sức.
Chống lại ánh mắt vô cùng kiêng kị của chưởng môn, khỏe môi Tần Vũ Phong gợi lên một nụ cười trào phúng.
Chỉ là không nghĩ tới, việc mình không đánh hết sức lại có thể mang đến niềm vui ngoài ý muốn như thế này.
Tần Vũ Phong thu hồn đạo Bắc Thần về bên hông, thần sắc lạnh nhạt nói: “Lúc trước La Phù Sơn các người cứu tính mạng mẹ tôi, tuy rằng hôm nay tôi bất chấp tất cả, không tiếc trả giá lớn cũng muốn mang mẹ tôi đi.”
“Nhưng tôi vẫn sẽ như trước không tổn thương đến tính mạng của các người”
“Tôi hỏi ông một lần cuối cùng, rốt cuộc có thể để tôi mang Thượng Quan Uyển Nhi, mang mẹ tôi đi hay không.
Tần Vũ Phong nói xong, sắc bén trong mắt ngập tràn, lóe ra sự hung hãn như sói hoang bình thường.
Thật rõ ràng, nếu chưởng môn không đáp ứng, như vậy giây tiếp theo Tần Vũ Phong sẽ tính toán chiến thêm một lượt nữa!
Mà kết quả cũng chẳng có gì khác biệt.
Câu trả lời của chưởng môn như trước là từ chối..